Bán Hạ vốn kiếm được một chút giá chênh lệch này, đương nhiên nếu muốn có loại lợi ích thực tế đó còn phải kết hợp với những thứ người dân ở nông thôn thật sự cần mua.

Giống như những thứ đóng hộp, trà, thuốc lá và rượu, mấy thứ này mà mang về quê bán chắc chắn sẽ đắt hàng.

Cho nên, sau khi Bán Hạ dạo quanh một vòng, cuối cùng cũng quyết định mua một ít muối, xì dầu, dấm chua, bánh quy, đường phèn và đường trắng.

Những thứ này đều bán với số lượng lớn, chẳng hạn như xì dầu với dấm chua cả hai đều được đóng gói trong một thùng lớn trên trăm cân, Bán Hạ chỉ bán buôn nhỏ chắc chắn không cần nhiều như vậy, còn phải mua chai nhựa để đựng.

“Những thứ này không kiếm được mấy tiền.


” Cô Lâm nói.

Một cân muối ở xã cung ứng và tiêu thụ dưới thị trấn bán hai xu năm mươi mốt cân, nhập hàng ở mấy cửa tiệm buôn bán, muốn đặt năm mươi cân cũng không cần vé, một xu năm mươi mốt cân, mỗi cân cũng chỉ lời được một xu.

Nhưng Bán Hạ lại cảm thấy rất thỏa mãn: “Tích tiểu thành đại mà, vẫn tốt hơn một đồng doanh thu cũng không có.

Bán được năm mươi cân muối là có thể kiếm được năm đồng tiền, dưới cái nhìn của nàng vậy là tốt lắm rồi, hơn nữa nếu lượng tiêu thụ của mấy thứ khác có thể tăng lên, tiền kiếm được trong một tháng sẽ không kém với thu nhập của cô cô làm ở xưởng.

Bán Hạ bỏ tiền mua hai cái chai nhựa với dung tích chứa được mười lít, là loại có thể xách tay, trước lấy xì dầu và dấm chua hai mươi cân, giá cả lại như nhau, mỗi cân mua với giá hai xu rưỡi, Bán Hạ muốn bán giống giá với xã cung ứng và tiêu thụ bán, một cân ba xu sáu.

Bán được một cân là lời được một xu mốt.

Lợi nhuận cao hơn chút thì là bánh quy và đường, những thứ này muốn mua phải có vé, nhưng cũng có giá không cần vé.

Như là đường cắt trắng với đường phèn, giá có vé là bảy xu tám một cân, không có vé thì tám xu ba, mỗi cân đắt hơn năm phần tiền, nhưng đừng xem thường năm phần tiền này, nó có thể mua được nửa cái bánh quẩy đấy.

Bán Hạ cũng không cần bán giá vé, cô có thể bán hơn một đồng một cần.


Bán Hạ không dám nhập nhiều loại đường này, khí hậu của bọn họ ở đây vốn ẩm ướt, núi nhiều cây cũng nhiều, nếu không may bị ướt thì chỉ có hỏng, dù sao đây cũng là thứ đắt tiền nhất Bán Hạ chọn.

Lượng hàng tiêu chuẩn để nhập đường cát trắng và đường phèn về là mười cân, vốn công nhân ở cửa hàng tổng hợp còn không nguyện ý, Bán Hạ với cô Lâm phải nói rất nhiều lời hay ý đẹp, nói rằng bây giờ không cầm đi ngay, sau này sẽ nhập một số lượng lớn, lúc này mới bất đắc dĩ cân hàng để bán cho cô.

Bán Hạ nhìn cũng có chút ngượng ngùng, vốn là người ta chỉ bán năm mươi cân một túi được gói lại cẩn thận, nhưng bởi vì cô mua ít, người ta chỉ có thể mở túi gói kín rồi cân số lượng lớn cho bọn cô.

Bánh quy thì không có cách nào để cân theo số lượng lớn, chỉ có thể mua từng hộp từng hộp một, thứ này mà bọc kín thì sẽ bị mềm nhũn ra.

Trong cửa tiệm có vài loại bánh quy, Bán Hạ chỉ chọn một loại, trên bánh quy hình chữ nhật được rắc đường trắng và vừng, lúc trước Bán Hạ đã từng ăn qua, vừa thơm vừa giòn, một hộp nặng hai mươi cân.

Về phần giá cả, có vé thì bảy xu ba, không có vé thì tám xu, Bán Hạ có thể bán với giá một đồng một cân.


Bán Hạ lại tốn hai xu để mua hai loại túi nhựa trong suốt, một loại hình vuông để đựng đường cắt trắng, đường phèn và muối, loại còn lại có quai có thể dùng để đựng bánh quy.

Cô còn mua thêm một phễu để rót xì dầu với dấm chùa, mất hai xu.

Hơn nữa mua thêm một bình nhựa giá một đồng, lần này đi mua tổng cộng tốn hết năm mươi mốt đồng rưỡi.

Bên cạnh cửa hàng thực phẩm phụ là cửa tiệm bán vật dụng hằng ngày, Bán Hạ lại tiến vào mua một ít diêm và xà phòng, hai thứ này cũng là thứ dược tiêu dùng nhiều, tuy rằng mỗi món chỉ có thể kiếm được vài phân tiền nhưng Bán Hạ cũng không có ý định bỏ qua.

.