Khuôn mặt nhỏ toàn là nước mắt, vẻ mặt sợ hãi, chỉ trong chốc lát đã khóc cho khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Bán Hạ đau lòng gần chết, đây đều do Thạch Đông Thanh hại, trước kia đứa nhỏ đâu có như vậy!Tiểu Thạch Đầu của cô rõ ràng không hề sợ người lại, ai ôm đứa nhỏ cũng đều có thể cười, lại còn nhiệt tình duỗi tay nhỏ ra nhào vào lòng người ta.

Bán Hạ không dám để dì Hoa làm thay, cô vừa ôm Tiểu Thạch Đầu nhỏ giọng dỗ dành, vừa đi lại trong sân: "Ngoan nha, có mẹ đây rồi, Tiểu Thạch Đầu đừng khóc nha, mẹ ôm Tiểu Thạch Đầu được không?"Dì Hoa ở bên cạnh thở dài: "Xem kìa, Tiểu Thạch Đầu đã bắt đầu chấp nhận người lạ rồi.

”Tiểu Thạch Đầu tủi thân khóc nức nở, cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo cong lên thành hình lưỡi liềm, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ mẹ, sợ mẹ lại đưa cậu bé cho người khác.


Bán Hạ thở dài: "Thôi vậy, thím Hoa, thím để cháu ôm bé cho, cũng để cho ông bà nội đứa nhỏ nhìn thấy, chuyện Thạch Đông Thanh nói dối để đứa nhỏ đi, có lẽ cũng đã làm bọn họ lo lắng.

”Chuyện ông bà nội yêu thương đứa nhỏ cũng không phải giả vờ.

“Được rồi.

”Thím Hoa đồng ý, rồi lại thuyết phục cô: "Gọi mẹ con về là được, vẫn là nên ôm đứa nhỏ đi trước, con tuyệt đối đừng trở về ở dễ dàng như vậy, tránh để bọn người nhà họ Thạch cho rằng con gái nhà họ Lâm chúng ta dễ nói chuyện.

”Bán Hạ đáp lại: "Con biết rồi ạ.

”Không nói đến những chuyện khác, bây giờ cô cũng không thể nào thuyết phục bản thân ở cùng với Thạch Đông Thanh.

Dường như nhà nào ở Lâm Gia Câu cũng không khóa, bọn họ chỉ dùng một cái khóa sắt móc vào cửa, chỉ cần vặn một cái đã mở ra được, dì Hoa giúp cô mở cửa phòng, Bán Hạ kéo hành lý nhỏ vào trong nhà, lại đút cho đứa nhỏ ăn sữa, sau đó mới ôm Tiểu Thạch Đầu ra cửa.


Dọc theo đường đi Bán Hạ đã suy nghĩ rất nhiều, cô không tự chủ mà đi vào trong thôn làng.

Người trong thôn nhìn thấy cô ôm đứa nhỏ trở lại đều rất kinh ngạc, hai ngày nay chuyện nhà họ Thạch đã gây ra động tĩnh rất lớn.

Có người hỏi thẳng: "Lâm Bán Hạ, sao cô lại trở về rồi? Không phải nói là cô mất tích rồi sao?”Bên cạnh lại có người nói: "Mất tích gì chứ, là đi tìm đứa nhỏ, Bán Hạ, cô tìm được đứa nhỏ rồi sao?”Cũng có người hỏi sao Bán Hạ và Thạch Đông Thanh lại định đưa đứa nhỏ cho người khác?Bán Hạ lấy đâu ra tâm trạng để trả lời những chuyện này, cô chỉ tùy tiện nói hai câu sau đó chịu đựng ánh mắt tò mò của những người trong thôn mà đi tiếp.

Chờ cô đi đến cửa nhà họ Thạch, mẹ cô, Trương Thục Phân nghe thấy âm thanh mới chạy từ trong sân ra.

Nhìn thấy Bán Hạ và đứa nhỏ, hốc mắt Trương Thục Phân đỏ lên: "Bán Hạ, con đã về rồi!”Bà ấy ôm lấy Bán Hạ rồi gào khóc, chuyện mấy ngày nay khiến bà ấy rất sợ hãi, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ sợ Bán Hạ sẽ xảy ra chuyện gì, cô đã lớn như thế nhưng ngay cả đi xa nhà cô cũng chưa từng đi!Bán Hạ thấy bà ấy như thế, hốc mắt cô cũng đỏ lên, giọng nói khàn đi: "Mẹ, con sai rồi, con nên chào hỏi người nhà trước rồi đi mới phải.


”Trương Thục Phân lau nước mắt trên mặt cô: “Không phải, chuyện này đâu phải là con sai đâu? Xảy ra chuyện cũng không biết quay về nói cho mội người, một thân một mình đã chạy ra ngoài, con không có mẹ hay không có cha hả? Nếu một mình con cứ đi tìm đứa nhỏ như thế, có ngày mẹ và cha con cũng bị con dọa chết mất!”“Phì phì phì!"Bán Hạ vội vàng nhổ nước bọt hai cái trên mặt đất: "Chém mồm chém miệng, mẹ à, mẹ nói gì đó, cũng không biết kiêng kỵ gì hết.

”(百无禁忌 Bách vô cấm kỵ: nói xui không biết kiêng, mình đổi cho thuần việt)Trương Thục Phân liếc cô một cái: "Nếu con biết nghĩ cho mẹ và cha con nhiều hơn, thì còn tốt hơn so với kiêng kỵ gì đó!"Bán Hạ cũng biết mình nói không lại mẹ, vốn dĩ là cô không đúng nên đành phải bất đắc dĩ ngậm miệng lại.

Lúc này ánh mắt của Trương Thục Phân đã hoàn toàn bị Tiểu Thạch Đầu cướp mất, bà ấy đưa tay ôm lấy Tiểu Thạch Đầu rồi hôn, giọng bà ấy tràn đầy đau lòng: "Bé ngoan của bà ngoại, suýt chút nữa bà ngoại đã không được gặp lại cháu nữa rồi, bà ngoại đau lòng chết mất.

”.