Bán Hạ đi theo dòng người ra bên ngoài nhà ga, đi tới thành phố hoàn toàn xa lạ này.

Cô không có lòng dạ nào thưởng thức vẻ rực rỡ của thành phố này, chỉ muốn mau chóng tìm được địa điểm trong sách.

“Đồng chí, anh có biết Cục giao thông vận tải đi như thế nào không?” Dọc đường, Bán Hạ vừa đi vừa hỏi, gặp những ánh mắt khinh bỉ, cũng có người tốt bụng nhiệt tình chỉ đường cho cô.

Hai tiếng sau, cuối cùng Bán Hạ cũng đã đến nơi.

Cô chưa kịp tiến lên hỏi, đồng chí canh gác ở cổng lớn đã nghi ngờ đi lên hỏi trước: “Cô làm gì đấy?”Bán Hạ siết chặt bao quần áo trong tay: “Xin chào đồng chí, tôi tìm đội trưởng Khương.


”Lính gác cổng chắp tay sau lưng đánh giá Bán Hạ: “Đội trưởng Khương à? Cô là gì của anh ấy? Tìm anh ấy làm gì?”Người phụ nữ này trông có vẻ trẻ tuổi, có điều ăn mặc chẳng ra sao, toàn thân lấm lem bụi bặm bẩn thỉu, chẳng lẽ là họ hàng ở nông thôn của đội trưởng Khương sao?Bán Hạ lo lắng kéo một vạt áo nhăn nhúm: “Tôi, tôi là họ hàng của anh ấy, tìm anh ấy có chút việc, làm phiền anh gọi anh ấy ra, tôi cảm ơn anh trước.

”Lính gác cổng gật gật đầu: “Vậy cô đợi một lát, đừng chạy loạn vào bên trong đấy.

” Anh ta còn không yên tâm dặn dò một lần.

Bán Hạ vội vã gật đầu: “Được, tôi sẽ không đi lung tung, đồng chí à, cảm ơn anh nhé!”Lính gác cổng đi vào gọi người, Bán Hạ đứng ở ngoài cổng lo lắng chờ đợi, trong lòng hy vọng đội trưởng Khương có thể trả con lại cho mình.

Nếu như anh ấy không trả, mình sẽ làm ầm lên ở nơi này, dù có khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại cũng phải lấy đứa nhỏ về.

Đơn vị lớn như vậy, cô cũng không tin, những vị lãnh đạo trong đơn vị kia có thể cho phép người trong đơn vị bọn họ cướp con của người khác!Khương Nham đang nói chuyện với đồng nghiệp trong đơn vị, lại nghe thấy lính gác cổng nói bên ngoài có họ hàng tha hương tìm mình.

Khương Nham ngờ vực, một người không cha không mẹ, từ nhỏ lớn lên trong bộ đội như anh ấy thì đào đâu ra họ hàng ở nông thôn?Chẳng lẽ là của bên nhà Bạch Vi?Anh lại nghĩ họ hàng bên đó của Bạch Vi cũng nên tìm thẳng đến nhà bọn họ mới đúng, sao lại tìm đến nơi này?Khương Nham mang theo hoài nghi, đi theo lính gác cổng ra bên ngoài.

“Đội trưởng Khương, chính là đồng chí kia tìm anh.


” Lính gác cổng chỉ vào Bán Hạ đứng yên không nhúc nhích ở cổng.

Khương Nham nheo mắt quan sát, anh ấy chắc chắn bản thân chưa từng gặp nữ đồng chí này, nhưng anh ấy cũng không nói gì mà đi đến ngoài cổng.

Bán Hạ chưa từng gặp Khương Nham.

Nhưng cô thấy anh ấy đi theo bên cạnh lính gác cổng, tuổi tác khoảng chừng ba mươi, khí chất rất giống Thạch Đông Thanh, vừa nhìn đã biết là người ở trong bộ đội, liền biết ngay người này chắc chắn là đội trưởng Khương.

Bán Hạ rảo bước đến đón, kéo anh ấy lại: “Đội trưởng Khương, anh trả con lại cho tôi đi! Tôi không đồng ý đưa đứa nhỏ cho người khác, là Thạch Đông Thanh lùa tôi, anh không thể ôm đứa trẻ đi mà không nhận được sự đồng ý của mẹ đứa nhỏ được!”Khương Nham bị một nữ đồng chí kéo như vậy thì giật mình, anh ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Bán Hạ nói cho mơ hồ.

Đứa bé?Thạch Đông Thanh?Khương Nham lại nhớ đến đứa trẻ mà Bạch Vi bồng về ngày hôm qua, trái tim anh ấy nặng trĩu, đã đoán ra tám chín phần mười.


Anh ấy lên tiếng an ủi: “Đồng chí, trước tiên cô đừng nóng vội, từ từ nói.

Cô yên tâm, nếu như đứa nhỏ là của cô, tôi nhất định sẽ để cô bế thằng bé về.

”Bán Hạ nghe anh ấy nói như thế, trong lòng thoáng thả lỏng, xem ra người này không phải là một người không nói phải trái.

Đồng chí gác cửa hóng chuyện một bên, xảy ra chuyện gì vậy?Hôm nay bọn họ mới nghe nói đội trưởng Khương nhận nuôi con trai, mới qua một ngày mẹ người ta tìm tới rồi?Nhận nuôi đứa nhỏ này không đơn giản như thế, xem ra có uẩn khúc!Bên này Khương Nham hỏi: “Đồng chí, xin hỏi cô là?”Bán Hạ vén sợi tóc rơi bên mặt ra sau tai: “Tôi tên là Lâm Bán Hạ, là vợ Thạch Đông Thanh, ba ngày trước anh ta gạt tôi ôm con từ nhà đi đưa cho anh, tôi không biết! Anh trả đứa nhỏ cho tôi đi!”.