Những chuyện ở nhà Tần Đại Hữu suy đi nghĩ lại vẫn quyết định không nói cho Lâm Xuân Hoa đang ở thành phố B biết.

Lần đầu tiên Lâm Xuân Hoa gọi điện thoại về nhà nói khu quân đội ở sườn núi, đi tới đi lui mua thức ăn cũng mất hơn một giờ.

Nếu không có bà ấy ở đây, một mình Cố Uyển chắc chắn không xoay sở được.
Bà ấy cũng nói chuyện Cố Uyển đi học trung học để chuẩn bị thi lên đại học, nhưng chuyện này chỉ có một mình Tần Đại Hữu biết.

Ông ấy không kể với ai khác, sợ lỡ như con dâu cả thi không đỗ lại bị người khác nói ra nói vào trong lòng sẽ khó chịu.
Trong điện thoại, bà lão khen con dâu cả nức nở, niềm vui thể hiện rõ qua điện thoại.

Ông ấy cũng nghe ra được bà ấy đến thành phố B chẳng những không có gì không quen mà còn rất vui vẻ thoải mái.
Vậy cũng tốt, chuyện của Hiểu Muội đã có Chúc Phượng Tiên giúp đỡ nên rốt cuộc thanh danh cũng không bị ảnh hưởng nhiều.

Ông ấy cũng không muốn để chuyện này làm bà già nhà mình phiền lòng.

Con dâu cả cũng có liên đới, con bé mà biết lại thêm phần sốt ruột không cần thiết.
Thế nên, Lâm Xuân Hoa bên này hoàn toàn không biết gì cả.

Mỗi ngày bà ấy đều vui vẻ lo may quần áo, chăn bông cho cháu nội, còn chuẩn bị cả tã lót.

Trong khoảng thời gian này, Hạ Mẫn cũng đến thêm một lần, thuận đường mang theo đề thi thử để ôn tập lớp 12.

Cô ấy nói để Cố Uyển làm xong tuần sau cô ấy lại mang đến lớp nhờ thầy giáo xem giúp.

Hạ Mẫn là người chu đáo, ngoài đề thi còn mang đến khá nhiều quà bảo là mẹ cô ấy đã chỉ cô ấy mua quần áo trẻ em cả bộ từ trong ra ngoài, đến cả giày cho em bé cũng có.

Nói là giày, thật ra trông giống đôi vớ nhưng dày hơn một chút.
Cố Uyển sờ bộ quần áo được may tinh xảo không nỡ bỏ xuống, trong lòng rất cảm kích Hạ Mẫn, nhưng cô cũng biết chỉ một câu cảm ơn thì quá đơn giản.

Ngay cả Lâm Xuân Hoa cũng cực kỳ thích cô nàng Hạ Mẫn này, không tiếc lời khen Hạ Mẫn đẹp người lại đẹp nết.
Hạ Mẫn thích nghe người khác khen mình đẹp, nghe được thì rất vui vẻ.

Cô ấy nói với Cố Uyển: “Gần đây mình hơi nghèo.

Mình đã đem tất cả tiền tích cóp được từ nhỏ đến giờ đổ vào công ty của anh mình và Tiêu Vũ Phi.

Tiêu Vũ Phi và anh mình nói không cần mình giúp đỡ mà cho mình làm cổ đông nên bây giờ mình cũng thành bà chủ rồi đấy.

Lúc đi dạo cửa hàng thấy bộ nào cũng đáng yêu, còn có đồ chơi nữa, thứ gì mình cũng muốn mua.

Đợi mình kiếm được tiền rồi sẽ mua cho cục cưng của chúng ta nhiều thứ hơn.”

Cục cưng đây chính là đứa con trong bụng Cố Uyển.
Qua thêm một tuần, Hạ Mẫn lại đến nơi đóng quân và mang cho em bé trong bụng Cố Uyển một bộ quần áo khác, thế mà tuần trước còn nói mình hơi nghèo đấy.

Cố Uyển hỏi tiền ở đâu ra, cô ấy cười nói là tiết kiệm từ tiền mua quần áo của mình, quần áo em bé hấp dẫn cô ấy hơn.
Làm cho Lâm Xuân Hoa cũng cảm thấy ngại quá.

Hạ Mẫn vừa đến liền múc hai bát chè trứng cho cô ấy và Cố Uyển mỗi người một bát, còn mình thì lập tức xuống núi mua gà mua thịt về tiếp đãi cô ấy.
Trước khi về, Hạ Mẫn nói một ngày trước khi thi sẽ đến đón, Lâm Xuân Hoa sẽ đi cùng đến ở nhà cô ấy.

Dù sao ba cô ấy bình thường đều ở trong quân, mẹ cô ấy thì đi làm ở bệnh viện, hầu như chỉ có cô ấy và người giúp việc ở nhà.
Kỳ thi diễn ra trong ba ngày, thể chất hiện tại của Cố Uyển không thích hợp chạy tới chạy lui, cũng ảnh hưởng đến tâm trạng làm bài thi của cô.

Mấy ngày trước Hạ Mẫn đã bàn với mẹ cô ấy rồi, đón Cố Uyển đến nhà ở vài hôm đến khi nào thi xong thì về.
Sự sắp xếp như vậy đương nhiên là quá tốt.

Cố Uyển gật đầu đồng ý ngay, trong lòng rất cảm động vì Hạ Mẫn suy nghĩ cho cô nhiều như vậy.
Người đi rồi Lâm Xuân Hoa liền nói đứa trẻ này thật quá biết thu hút người khác, lại nói Cố Uyển thật may mắn, quen được một người bạn tốt đối xử chân thành với mình như vậy.
Đầu tháng bảy, Cố Uyển đã mang thai được ba tháng, không biết có phải đứa con trong bụng biết rằng kỳ thi đại học quan trọng nhất trong đời mẹ nó sắp đến hay không, mà vừa bước sang tháng bảy nó đã không làm phiền cô nữa.

Trạng thái của Cố Uyển vô cùng tốt, không thấy mệt mỏi cũng không có phản ứng gì khác, chẳng khác mấy so với lúc trước khi mang thai.
Ngày sáu tháng bảy, hơn chín giờ sáng Hạ Mẫn đã đến nhà họ Tần, cô ấy đi cùng lính cảnh vệ và xe của dì cả.

Tần Chí Quân xách một túi hành lý đưa họ xuống, anh tiễn họ đến đại viện không quân của thành phố B.

Nhà Hạ Mẫn giống như những gì cô ấy đã nói, chỉ có cô ấy và người giúp việc ở nhà.
Sau khi ổn định chỗ ở, họ đi tìm giáo viên của Cố Uyển để nhận thẻ dự thi, lại đi xem trường thi một lượt.

Dù sao cũng ở nhờ nhà người khác, đàn ông như Tần Chí Quân ở lại lâu cũng không tiện, bốn giờ chiều anh ngồi xe về trước, bảo là ngày hôm sau nhờ Hạ Mẫn và mẹ anh đưa Cố Uyển đi thi, buổi trưa anh sẽ đến chờ Cố Uyển.
Có khá nhiều phụ huynh cũng đi cùng thí sinh, Tần Chí Quân bảo khi nào thi xong sẽ đến trường đón nhưng thực tế năm giờ sáng anh đã chạy bộ lên thành phố B.

Chạy đến sáu giờ thì có xe buýt, anh bắt xe buýt đi thẳng đến trường thi, anh đến còn sớm hơn đám người Cố Uyển nửa tiếng.
Anh nhận ra xe của nhà họ Phương, liền chạy đến đón người.

Cố Uyển thấy anh đến sớm như vậy thì biết hơn nửa đoạn đường là anh chạy.

Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, kéo tay Tần Chí Quân nói: “Em sẽ thi thật tốt.

Anh đi ăn gì đi, lát nữa quay lại đón em.”
Phương Ngạn và Tiêu Vũ Phi hôm nay cũng đi thi đại học, cả hai lái xe của Phương Ngạn đến đây.

Từ xa đã nhìn thấy cảnh Cố Uyển và Tần Chí Quân ở bên nhau, lại nghĩ đến mối duyên đó giữa Tần Chí Quân và nhà họ Phương, Tiêu Vũ Phi đại khái cũng hiểu được tâm trạng của Phương Ngạn lúc này.


Cậu ta lặng im liếc nhìn Phương Ngạn, dường như không có chuyện gì, vậy cũng tốt, có thể yên tâm rồi.
Cũng phải, chuyện vốn chưa từng bắt đầu.

Uống rượu và buồn bã là không thể tránh khỏi, nhưng cũng không đến mức luôn để trong lòng.
Cậu ta lại trông thấy con bé Hạ Mẫn đi cùng Cố Uyển.

Cuối tuần nào cũng không thấy bóng dáng đâu, hỏi Phương Ngạn có ấy đi đâu, lúc thì nghe nói đi cửa hàng mua quần áo cho đứa con chưa chào đời của Cố Uyển, lúc thì lại chạy đến nơi đóng quân bên Môn Đầu Câu để thăm Cố Uyển.
Nghe nói một ngày trước ngày thi còn đón Cố Uyển và mẹ chồng cô ấy đến nhà họ Hạ ở.

Trong khoảng thời gian này, xe chuyên dụng của Tư Lệnh Phương cũng thường xuyên bị cô ấy mượn, bây giờ còn đưa đi thi nữa.
Cậu ta cũng đi thi đây này mà cô ấy thậm chí không có một lời quan tâm hỏi han.

Muốn đưa đi thi cũng phải đưa cậu ta và A Ngạn mới đúng, tuy là bọn họ tham dự kỳ thi cũng chỉ là đi cho có.

Thấy cô ấy coi trọng một cô gái chỉ mới quen chưa đến một năm còn hơn cả cậu ta, trong lòng Tiêu Vũ Phi chua lòm.
Con nhóc không có lương tâm, cũng không nhớ lại xem là ai từ nhỏ đã dắt cô ấy đi chơi, trưởng thành thì dắt cô ấy theo kiếm tiền.

Món tiền đầu tư chút xíu của cô ấy, cậu ta và Phương Ngạn thực sự cần vậy sao.

Chẳng qua là thấy con bé này thực lòng muốn giúp đỡ các anh, em gái ngoan như vậy nên kiếm tiền cũng nhớ đến cô ấy.
May là cậu ta cũng không coi trọng kỳ thi tuyển sinh đại học này, không thì trong lòng càng chua xót hơn.

Dù sao cũng không thể thi đỗ đại học, thi cho xong để lấy tấm bằng tốt nghiệp cấp ba là được.

Hiện tại cậu ta đã gần như dồn toàn bộ sức lực vào công ty, ngay cả Phương Ngạn tính tình lười biếng cũng vì việc kinh doanh của công ty mà nhiều lần chạy đến Sở Quân Bị.
Hai người họ làm việc, cũng không làm một cách ngu ngốc.

Họ biết lợi dụng hợp lý những nguồn tài nguyên tự có của mình.

Tiêu Vũ Phi không lợi dụng quyền hạn của Chính ủy Tiêu, nhưng Phương Ngạn dựa hơi nhà họ Phương đi vận động một chút cho công ty của mình thì chẳng có chút áp lực nào.
Tư lệnh Phương đã nghỉ phép một thời gian dài, gần đây mới trở về với đống việc quân sự chất chồng trong quân đội.

Ông ấy đương nhiên không biết rằng cậu con trai cưng của mình đã bắt đầu làm ăn sau lưng ông ấy.
Cố Uyển thi đại học, bản thân cô thì không hồi hộp chút nào nhưng Lâm Xuân Hoa lại khá căng thẳng.

Bà ấy không dám thể hiện ra ngoài vì sợ làm ảnh hưởng tâm trạng của Cố Uyển, đợi cô đi vào trường thi, bà ấy mới kéo Hạ Mẫn đang đứng cạnh hỏi: “Mẫn Mẫn này, kì thi đại học chắc khó lắm phải không?”
Bà ấy và Hạ Mẫn cũng xem như là thân thiết nên bà học theo Cố Uyển gọi cô ấy là Mẫn Mẫn.
“Với cháu mà nói thì rất khó, nhưng với Uyển Uyển thì không khó chút nào.


Lần trước cháu đưa bài thi thử của cậu ấy nhờ thầy sửa.

Cái khác thì cháu không biết, nhưng môn Ngữ văn bác đoán xem được bao nhiêu điểm, là 99 điểm đó.

Chỉ bị trừ 1 điểm phần ý tứ thôi.

Nhưng cháu thấy giáo viên Ngữ văn của Uyển Uyển cười đến không khép được miệng, bảo là Uyển Uyển của chúng ta lần này sẽ thi rất tốt.”
Hạ Mẫn đối với bà ấy cũng rất thân thiết.

Hai người tụ lại thì đều nói về chuyện của Cố Uyển, rất hòa thuận.

Nếu Tần Nhã Lan có mặt ở đây có khi lại ghen tị.

Lâm Xuân Hoa nghe Cố Uyển không đi học mà lại giỏi đến vậy, nỗi căng thẳng trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.

Vậy là ổn rồi!
Sau đó, bà ấy lại nghĩ ra một vấn đề khác, quay sang hỏi Tần Chí Quân: “Uyển Uyển nhà mình đi học sao cứ làm mặt mũi đen thui thế nhỉ?”
Tần Chí Quân sờ sờ chóp mũi, có Hạ Mẫn ở đây nên anh cũng không biết nên giải thích thế nào với mẹ.
Hạ Mẫn bật cười, nắm lấy cánh tay của Lâm Xuân Hoa nói: “Bác à, cháu kể cho bác nghe nhé.

Lúc Uyển Uyển học vượt vào lớp mười một thì ngồi cùng bàn với cháu.

Ban đầu cháu rất thích cậu ấy, vì làn da của cậu ấy khá giống cháu, tính tình lại đáng yêu.

Nhưng sau này mới phát hiện ra cháu thì đen thật, còn cậu ấy vì đã kết hôn lại xinh đẹp, không muốn đến trường chuốc thêm phiền toái nên mới làm cho mình đen đúa.”
Nói tới đây, cô ấy tự cười ha ha một mình.

Lâm Xuân Hoa ngẫm nghĩ, ở trường thì có thể có phiền phức gì chứ.

Sau đó mới nhận ra, con bé Uyển xinh đẹp như vậy, trong trường học đều là một đám trạc tuổi nhau, nếu lại bị người nào nhìn trúng thì không phải rất phiền sao.
Ôi chao, con bé Uyển nhà bà ấy đối xử với con trai bà ấy không có chỗ nào chê được.

Đến cả nỗi lo lắng này cũng giải quyết thay cho nó.

Tần Chí Quân đi lính đã mười năm, trong khoảng thời gian đó bà ấy đã suy nghĩ rất nhiều nên tìm một đối tượng như thế nào cho nó.

Mấy thôn xa gần chung quanh cũng không chỉ mỗi mình nó đi lính.

Ai cũng nói làm quân nhân phải tìm một cô nhan sắc bình thường một chút, vậy mới giữ được vợ.
Theo bà ấy thấy, giữ được hay không phải xem nhân phẩm của người đó, liên quan gì đến tướng mạo.

Như con bé Uyển nhà bà ấy đây, nhân phẩm cực tốt, cử chỉ đứng đắn không chút chệch hướng.

Bà ấy còn thấy cô cẩn thận hơi quá mức, lại tự làm xấu mình như vậy
Tuy nhiên, trong lòng Lâm Xuân Hoa càng lúc càng thích Cố Uyển.

Giống như đường chỉ đỏ trong nhiệt kế vậy.


Chỉ cần đặt một đầu nhiệt kế vào nước ấm thì đường chỉ đỏ ấy càng lúc càng dâng cao.
Bà ấy nói chuyện với Hạ Mẫn một lúc mới nhớ hỏi Tần Chí Quân đến đây lúc mấy giờ, đã ăn sáng chưa.

Tần Chí Quân cũng đã quen việc trong mắt mẹ mình chỉ có con dâu.

Con bé đó giống như con gái ruột của bà ấy, còn anh đây mới là đứa đi ở rể.

Nhưng vậy cũng tốt, có nhiều người thương yêu cô thì anh càng vui.
Bên cạnh trường học có bán thức ăn, anh hỏi Lâm Xuân Hoa và Hạ Mẫn có muốn ăn một ít không.

Hai người đã ăn ở nhà nên đều lắc đầu từ chối.

Tần Chí Quân chạy đi mua một ít bánh bao rồi lại ngồi đợi dưới một gốc cây ngoài cổng trường.
Sáng nay thi môn Ngữ văn, trạng thái của Cố Uyển rất tốt.

Cô làm xong rất sớm, sau khi kiểm tra lại hai lần mới nộp bài lên.

Những người nộp bài nhanh như cô, hoặc là thành tích rất tốt, múa bút như thần, hoặc là đã tự bỏ cuộc, viết bừa rồi nộp cho xong.

Cố Uyển cũng không phải người nộp bài sớm nhất, trước cô đã có năm sáu học sinh nộp bài và đi ra.

Cô nghĩ đến Tần Chí Quân và mọi người vẫn đang chờ ngoài cổng trường, bước chân cũng nhanh hơn.

Từ khi thấy tốp năm tốp ba học sinh đi ra, Lâm Xuân Hoa đã bắt đầu rướn cổ lên nhìn.

Bà ấy nhìn thấy Cố Uyển từ xa liền lon ton chạy tới đón cô, trên tay vẫn còn cầm theo túi vải.

Vừa đón được người lập tức lấy một cốc nước trong túi vải, vặn mở rồi đưa cho cô.
“Nào, uống chút nước ấm đi con, thi có mệt lắm không?”.

Truyện Tiên Hiệp
Cố Uyển lấy nước uống hai hớp sau đó vặn lại ly nước cho vào túi vải, cười nói: “Con không mệt, cũng giống như bình thường ở nhà đọc sách làm bài thôi.

Con phải hỏi mẹ và mọi người đứng chờ ở ngoài có mệt không ấy chứ?”
Lâm Xuân Hoa xua tay: “Mệt mỏi gì đâu, mẹ chỉ đứng dưới gốc cây một chút làm sao mệt bằng con vào phòng thi.

Thật ra là có xe mà, chỉ là mẹ thấy đứng thế này có thể nhìn thấy con đi ra nhanh nhất mà thôi, nên mới không ngồi.”
Bà ấy lại lục trong túi vải lấy ra mấy cái bánh trứng nhỏ đưa cho Cố Uyển ăn lót dạ.
Chả trách Tần Chí Quân cảm thấy mình như ở rể.

Túi của mẹ đầy đồ ăn, nhưng chẳng hề nhớ đưa cho đứa con trai này.
Ba ngày thi đại học trôi qua rất suôn sẻ.

Cố Uyển biểu hiện đến cực bình tĩnh nhưng lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.

Gần một năm học hành miệt mài cuối cùng cũng kết thúc, bây giờ chỉ cần ngồi chờ kết quả thi th.