Tháng sáu, thời tiết ban ngày của thành phố B càng lúc càng nóng lên, hai khu nhà tập thể lại có thêm mấy cô vợ lính theo chồng dọn đến, dần dần trở nên náo nhiệt.
Uông Thu Mai thỉnh thoảng cũng dắt hai con đến thăm.

Hách Thu, Hách Đông thích nhất là nhà họ Tần.

Nhà họ Tần đẹp hơn nhà của chúng, bà nội Tần rất hiền từ, dì Cố lại thích cho chúng đồ ăn ngon.

Hai đứa nhóc đến nhà họ Tần thì đặc biệt ngoan ngoãn, Uông Thu Mai nói với chúng trong bụng Cố Uyển có em bé, chúng không được đụng vào Cố Uyển, hai đứa liền ngồi cùng mẹ cách Cố Uyển một cái bàn trà.
Một hôm, Uông Thu Mai bảo cô ấy đã hẹn một số chị em trong khu nhà tập thể hôm sau đi nhờ xe mua lương thực ra cửa hàng bách hóa của thành phố B mua sắm, muốn mua ít vải may hai bộ quần áo mùa hè cho hai đứa trẻ.
Trẻ con lớn rất nhanh, khoảng quần áo muốn tiết kiệm cũng không tiết kiệm được.

Cố Uyển nghe xong, nghĩ đến mẹ chồng mình cũng không có nhiều quần áo mặc vào mùa hè, nên bàn với Lâm Xuân Hoa: “Hay là chúng ta cùng mấy chị em đi mua sắm đi mẹ? Mẹ đến đây đã hơn hai mươi ngày, con cũng chưa đưa mẹ đi thăm thú thành phố B.

Lần này vừa đúng lúc, chúng ta đi mua ít vải về để con may vài bộ quần áo cho mẹ.”
“Đường núi gập ghềnh, con mới hai tháng thôi, lại dám ngồi xe ra ngoài sao.

Chúng ta cứ ở nhà mà dưỡng thai đi, mẹ có quần áo rồi.” Mấy tháng trước Lâm Xuân Hoa vừa có một bộ quần áo rất đẹp rồi, đời nào lại chịu tốn thêm tiền.

Hơn nữa, bà ấy cũng không yên tâm để Cố Uyển ra ngoài.
“Mẹ à, ngồi xe thì đã là gì.

Bao nhiêu người mang thai còn xuống ruộng làm việc được đấy thôi."
Lâm Xuân Hoa không cho là vậy, những người mang thai đi làm ruộng cơ thể đều chắc nịch khỏe mạnh, con bé Uyển làm sao mà so được.

Bà ấy cương quyết nói đây là ba tháng đầu, phải cẩn thận hơn: “Đợi qua ba tháng đi đã, rồi chúng ta ra ngoài chơi."
Cố Uyển bất lực, nhượng bộ Lâm Xuân Hoa: “Nếu vậy, hay là ngày mai mẹ đi cùng chị Thu Mai và những người khác đi.

Nhờ mấy chị ấy chọn giúp mẹ vài loại vải tốt rồi về.”
Uông Thu Mai nghe Cố Uyển nói vậy, cũng nói theo: “Vậy thì tốt quá.

Thím đến đây cũng được một thời gian rồi, nên ra thành phố dạo một vòng đi.

Hàng hóa trong Cửa hàng bách hóa ở thành phố B tốt hơn so với cung tiêu xã của chúng ta rất nhiều.

Đến thành phố B rồi thì không thể không đi xem cho biết.

Thực ra cháu cũng chưa đến đó, nhưng ngày mai có chị Thanh Hương đi cùng, có chị ấy dẫn đoàn thì không phải lo gì cả.”
Lâm Xuân Hoa cảm thấy một nơi như Cửa hàng bách hóa của thành phố B chỉ nghe tên thôi đã biết bên trong toàn đồ đắt tiền, nhưng con dâu và Uông Thu Mai thuyết phục mãi khiến bà cũng có chút động lòng.

Thành phố B ấy mà, nguồn cội của hoàng thành.
Cố Uyển nhìn vẻ mặt bà thì biết là bà ấy muốn đi rồi, vừa cười vừa nói: “Mẹ cứ đi đi, con sẽ cho gà ăn, buổi trưa con cũng tự nấu cơm được.


Ngày mai mẹ cứ yên tâm cùng mấy chị đi chơi một ngày cho thoải mái.

Sau này về quê cũng có chuyện để kể cho mọi người trong thôn, là mẹ đã đi qua những nơi nào ở thành phố B rồi.”
Câu sau cùng đã đánh trúng tâm lý của Lâm Xuân Hoa, trong thôn bà ấy chưa từng có ai đến thành phố B.

Nghĩ đến cảnh tượng mà con bé Uyển vừa mô tả, một nhóm người vây quanh nghe bà ấy thuyết giảng về thành phố B.

Ôi Chao, cảm giác này cũng thích thú lắm.
Vậy là hôm sau Lâm Xuân Hoa cầm tiền và phiếu Cố Uyển đưa cho cùng Uông Thu Mai lên đường.

Ban đầu, bà ấy bảo mang vậy thì hơi nhiều, nhưng Cố Uyển cảm thấy đi dạo Cửa hàng bách hóa thì nên mang nhiều một chút.

Lỡ như nhìn trúng món gì mà lại không đủ tiền thì khó chịu lắm.
Uông Thu Mai dẫn theo hai đứa nhóc, rất may có Lâm Xuân Hoa đi cùng.

Cô ấy có thể bế Hách Đông và nhờ Lâm Xuân Hoa dắt Hách Thu.
Đến chỗ xe mua lương thực thì gặp được đám người Điền Thanh Hương.

Nhìn thấy Lâm Xuân Hoa, mọi người đều tiến đến chào hỏi: “Hiếm khi thấy thím Lâm chịu ra ngoài."
Thật ra bà ấy lo Cố Uyển ở khu nhà tập thể có chuyện gì, nên ngày thường ngoại trừ xuống núi mua hàng, thỉnh thoảng mới nói chuyện với mọi người một lúc đã nghĩ phải về nhà nấu cơm, làm điểm tâm cho con dâu.
Bà ấy còn chưa kịp trả lời, Uông Thu Mai đã cười nói: “Không phải thím Lâm muốn đi chơi đâu.

Là Cố Uyển nhờ thím Lâm đi theo chúng ta đến cửa hàng bách hóa mua một ít vải đẹp để may quần áo cho thím Lâm.

Ban đầu cũng muốn đích thân đi nhưng thím Lâm làm sao yên tâm được.

Mẹ chồng nàng dâu này thân thiết đến nhức cả mắt.”
Lâm Xuân Hoa ra ngoài chưa bao giờ tiếc lời khen Cố Uyển, con dâu nhà bà ấy điểm nào cũng tốt hết chỗ chê.

Bà ấy đến đây chưa lâu, nhưng về điểm này thì khá nhiều người ở khu nhà tập thể đã được lĩnh hội.
Nhưng hôm nay, người nói ra điều này là một người ngoài như Uông Thu Mai, có sức thuyết phục hơn nhiều so với Lâm Xuân Hoa tự mình nói ra.

Mặc dù Cố Uyển trong khu nhà tập thể không phải là hoạt bát lắm, nhưng nhờ có Lâm Xuân Hoa, bây giờ thật sự đã nổi tiếng.
Những chuyện này Cố Uyển hoàn toàn không biết.

Lúc này cô đang ngồi trên sô pha lật xem những quyển sách y học trong không gian.

Cô không xem kỹ từng quyển mà chỉ đọc lướt qua đại khái, chủ yếu muốn tìm phương thuốc của Mỹ Nhan đan.
Sau khi lật qua hai mươi mấy quyển sách, cuối cùng cô cũng tìm được.


Cô ghi lại công thức của Mỹ Nhan đan, rồi thuận tay lật xem những phương thuốc khác trong quyển sách.

Thiên Hương đan, nghe tên này thì tưởng là loại đan dược làm cơ thể tỏa ra mùi hương sau khi uống, kết quả hóa ra lại là thuốc giúp phụ nữ tránh được chuyện kinh nguyệt hàng tháng mà không làm tổn hại cơ thể.
Còn có Tị Tử đan, Định Nhan Đan.

Vào thời đại này thì cô không dám nghĩ đến Định Nhan Đan, chỉ sợ uống xong mấy chục năm sau lại bị bắt đi giải phẫu để nghiên cứu.

Còn loại Tị Tử đan, nói là hoàn toàn không có tác dụng phụ, còn có thể duy trì sắc đẹp.
Cố Uyển nhớ đến dáng vẻ của Tần Chí Quân khoảng thời gian trước vì sợ cô đang mang thai mà không dám động vào cô thì đỏ mặt xem lại phương thuốc kia thêm vài lần, âm thầm ghi nhớ.
Lúc Lâm Xuân Hoa cùng mấy chị em trở về đã hơn hai giờ chiều.

Bà ấy xách túi lớn túi nhỏ, chắc là đã mua được không ít.
Sau khi bà ấy đặt xuống, Cố Uyển mới lấy ra xem thì thấy có bông, sợi len, lại còn có vải trắng và vải in hoa.

“Mẹ, không phải đã nói là mua vải may quần áo mùa hè sao? Sao mẹ lại mua những thứ này?” Cố Uyển lục lọi trong túi, cảm thấy kỳ lạ hỏi Lâm Xuân Hoa.
Lâm Xuân Hoa cười nói: “Không mua nhầm đâu.

Mẹ tự mua vải may đồ mùa hè rồi.

Vải in hoa là mua cho con đấy.

Qua tháng bảy tháng tám bụng của con sẽ lớn hơn nhiều, cho nên phải may mấy bộ rộng rãi một chút mới mặc được.

Còn xấp vải trắng thì khử trùng bằng nước nóng và phơi nắng nhiều lần xong thì chúng ta cắt ra, may một ít tã lót cho em bé."
“Len sợi thì lúc nào mẹ không làm gì sẽ đan một chiếc áo len cho cháu nội.

Lần trước nhà họ Phương đã tặng khá nhiều vải, mẹ mua một ít bông dồn vào làm vài cái áo bông cho bé con.

Mẹ đã tính ngày rồi.

Bụng của con khoảng tháng hai là sinh.

Đến lúc đó trời rất lạnh.

Tã, quần áo, mũ vớ, chăn màn đều phải chuẩn bị kỹ.”
Lúc nói những chuyện này, cả người Lâm Xuân Hoa tràn đầy năng lượng.

Nhiều thứ như vậy, để làm xong cũng xem như một công trình lớn.


Bà ấy đem đồ đạc dọn hết về phòng mình.

Cầm bó len vừa mua lên nhờ Cố Uyển giúp một tay, bà ấy nhanh chóng quấn bó len thành cuộn một cách gọn gàng.
Cố Uyển sờ vào len sợi, thật sự rất mềm.
Màu vàng nhạt mềm mại cực kỳ đẹp.
Lâm Xuân Hoa hành động mau lẹ quấn xong hai cuộn len, sợ Cố Uyển mệt nên lấy kim đan đếm số mũi và bắt đầu đan áo.
Đợi đến khi con trai về mới xuống bếp nấu cơm, thật là không lúc nào chịu ngồi yên.
Con gái ở nông thôn từ lúc mười mấy tuổi đã bắt đầu học đan áo len và may quần áo.

Lâm Xuân Hoa không cho Cố Uyển vào bếp, nên cô nhặt chiếc áo len bà đang làm lên và tiếp tục đan.
Lúc Tần Chí Quân về đến nhà thì nhìn thấy vợ đang ngồi đan áo len trên ghế sô pha.

Cô nhìn thấy anh thì bỏ áo len xuống chạy ra đón.
Tần Chí Quân vội vàng đỡ cô.

Cả người anh toàn là mồ hôi nên cũng chẳng dám ôm cô vào lòng, chỉ đỡ cô ngồi xuống sô pha trở lại.

Anh ngồi xổm một bên cầm áo len lên ngắm.

Chỉ mới đan chưa được bao lâu, còn chưa dài được hai tấc nhưng đã nhìn ra vạt áo rồi.

Kích thước này thật sự rất rất nhỏ.
Anh dùng lòng bàn tay ước lượng một chút, tim như có ai đó khẽ chạm vào.

Anh nhìn chiếc áo len không nhịn được đưa tay sờ bụng Cố Uyển, nghi ngờ hỏi: “Trẻ sơ sinh chỉ bé chừng này thôi sao?”
Cố Uyển nhìn dáng vẻ của anh mà phì cười, cô giơ tay ước lượng to hơn một chút rồi nói: “Ngưu Ngưu của nhà anh em lúc mới sinh cũng có chừng này, nặng hơn sáu cân."
Lâm Xuân Hoa bưng thức ăn ra nhìn thấy con trai con dâu đang cầm áo len vừa mới đan mà đoán xem em bé mới sinh to cỡ nào, bà ấy cười nói: “Con tập luyện cả ngày người toàn mồ hôi, đừng để dính vào Uyển Uyển.

Mẹ chuẩn bị nước ấm rồi đấy, đi tắm rửa sạch sẽ rồi ra ăn cơm cho ngon.

Đợi ngày mai mẹ đan xong áo len cho em bé nhà mình thì con sẽ biết em bé mới sinh to cỡ nào thôi.”
Lâm Xuân Hoa tràn đầy sinh lực, cơm nước xong liền bắt đầu đan áo.

Bà ấy làm việc này đã quen tay, nhắm mắt cũng đan không sai mũi kim nào.

Bà ấy nhanh tay, lại thêm quần áo em bé đúng là rất nhỏ, nên khoảng chín giờ tối đã đan xong phần thân áo, chỉ cần đan thêm tay áo vào là hoàn chỉnh.
Lâm Xuân Hoa thực sự đã mua rất nhiều len, màu vàng nhạt, xanh non, màu hồng, màu be đều có cả.

Buổi tối sau khi Tần Chí Quân rửa xong đống chén bát, liền giúp Cố Uyển quấn len thành cuộn.

Thỉnh thoảng anh nhìn sang chiếc áo len trên tay mẹ, đợi phần tay áo của áo len được đan xong, Tần Chí Quân đã thực sự có khái niệm trực quan đối với đứa con trong bụng Cố Uyển.

Cầm chiếc áo len nhỏ vẫn còn dính kim đan nhìn tới nhìn lui cũng không nỡ buông ra, trong mắt anh hiện lên vẻ vui mừng không thể rõ ràng hơn.

Đam Mỹ Hài
Lâm Xuân Hoa thấy đã muộn liền lấy lại áo rồi bảo cả hai mau đi ngủ đi.


Trở về phòng mình, Tần Chí Quân giúp Cố Uyển lấy khăn rửa mặt, sau đó lại bưng nước ấm tới giúp cô rửa chân.

Xong xuôi, hai vợ chồng mới lên giường nằm.
Tần Chí Quân cũng không ngủ, cứ nhìn chằm chằm vào bụng của Cố Uyển.

Thỉnh thoảng lại đưa tay xoa xoa, thấy chưa đủ còn vén vạt áo của Cố Uyển lên áp tai vào nghe ngóng.

Một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên hỏi Cố Uyển: “Uyển Uyển, em nói xem, bé con bây giờ lớn cỡ nào rồi?"
Cố Uyển nhìn cái bụng vẫn còn phẳng lỳ của mình, trả lời không chắc chắn lắm: “Chắc là vẫn còn rất nhỏ, bụng giống như vẫn chưa to ra.”
Cặp cha mẹ mới toanh này hoàn toàn không tưởng tượng được dáng vẻ của một thai nhi hai tháng rưỡi sẽ trông như thế nào.
Tần Chí Quân cẩn thận chỉnh sửa lại quần áo cho Cố Uyển, rồi ôm cô nằm xuống.

Anh nằm nghiêng, một tay gối đầu, tay còn lại luồn vào chăn vuốt v e bụng của Cố Uyển.
Cố Uyển bỗng nhiên quay mặt sang hỏi: “Tần đại ca, anh nghĩ đứa bé là trai hay gái?"
Tần Chí Quân lắc đầu: “Đoán không ra, nhưng nhất định là một bé con rất hiểu chuyện.

Anh nghe đám người ông Lâm bảo, nhiều thai phụ ốm nghén nôn mửa từ một tháng kéo đến hơn hai tháng cơ.

Anh thấy đứa con này của chúng ta dù là trai hay gái cũng rất thương em, giống như anh vậy, không nỡ để em phải khổ sở dù chỉ một chút.”
Cố Uyển cong môi sau đó lại khẽ nói: “Em thấy hơi căng thẳng.

Mấy hôm trước đi tản bộ, em nghe người ta nói trong quân đội có kế hoạch hóa gia đình, chỉ được sinh một con thôi.

Nếu đứa này là con gái, anh có thích không?”
Thực ra chuyện này Cố Uyển đã để trong lòng mấy ngày nay.

Hôm nay nhìn thấy đống len sợi mẹ chồng mua có cả màu vàng, màu hồng, màu xanh.

Không hiểu sao khi nhìn có màu hồng cô lại cảm thấy nhẹ lòng.
Bản thân cô không cảm thấy sinh con gái có gì là không tốt, nhưng ở quê rất coi trọng chuyện nối dõi tông đường.

Mấy hôm trước lại nghe mấy chị khác nói bây giờ chỉ được sinh một con, nếu sinh con gái chỉ sợ nhà chồng không vừa ý.

Câu này dù sao cũng làm cô suy nghĩ.

Con trai con gái gì cô cũng đều thích, chỉ là không biết Tần đại ca nghĩ thế nào.
Tần Chí Quân thấy cô hơi nhíu mày có chút lo lắng, liền ôm lấy mặt cô mà hôn vào giữa lông mày.

Anh cười nói: “Cô gái ngốc nghếch này.

Chỉ cần là do em sinh, con trai con gái gì cũng là bảo bối trong lòng anh.

Nếu là con gái nhất định sẽ xinh đẹp giống như em, vừa ngoan ngoãn lại nhu mì.

Lúc đó còn phải cưng như trứng, hứng như hoa nữa là.”
Thấy nét cười trong đáy mắt Cố Uyển, anh cắn đôi môi hồng của cô một cái và thì thầm: “Nhưng mà người anh cưng chiều nhất mãi mãi là Uyển Uyển của anh.”.