Sau đó, không phải là chuyện mà Cố Uyển có thể kiểm soát được.

Cô lúc này mới nhận ra mình đã làm chuyện rất ngu xuẩn, tại sao lại cảm thấy Tần Chí Quân không muốn gần gũi với cô.
Người đàn ông cuồng nhiệt như vậy khi trở nên nhiệt tình, là biến đổi đủ các phương thức dày vò cô.

Còn không biết xấu hổ, ngượng ngùng mà vừa “rong ruổi” vừa thở hổn hển nói: “Vợ ơi, em chắc chắn là yêu tinh, anh dính vào em là không thể dừng lại được.”
Trong bóng tối, Cố Uyển nghe thấy hai chữ “yêu tinh” thì vẻ mặt thay đổi, trái tim bỗng nhiên quặn thắt, phần dưới siết chặt lại suýt chút nữa nuốt trọn “vũ khí” của Tần Chí Quân.
Tần Chí Quân sắp phát điên rồi, cảm giác tê dại lan từ trái tim đến toàn thân, anh giữ chặt eo cô, càng thêm hung hãn.
Cố Uyển bị thúc mạnh đến nỗi ngay cả tiếng rên rỉ cũng lạc cả đi, anh sung sướng tuôn ra làn sóng rồi mới thả chậm lại, nằm sấp xuống, vùi vào trong gáy cô mà hít hà hương thơm ngày càng nồng đậm.
Anh chậm rãi tiến vào rồi lại rút ra, thầm nói bên tai cô: “Vợ ơi, em nói cho anh biết có phải em là hồ ly tinh quyến rũ anh không? Cơ thể em thơm lắm, có biết không hả? Anh không thể nào kiềm chế được, anh thoải mái chết đi được.”
Hồ ly tinh.
Cố Uyển bị kích thích bởi ba chữ này đến nỗi càng siết lại, hút anh đang rút ra ngoài vào bên trong.

Tần Chí Quân khống chế không được mà hô một tiếng, hoàn toàn không giống với ngày trước, tiếng kêu làm người ta run rẩy.
Cố Uyển thật đúng là hồ ly tinh, Tần Chí Quân phản ứng như vậy khiến cô quên cả sợ hãi, máu dần dần trở nên hưng phấn, đầu quả tim đều chấn động.
“Tần đại ca...!Tần đại ca.” Cơ thể cô mềm mại lại không thể cử động, nhưng chỗ đó siết chặt lại như phát điên.

Tần Chí Quân là người cảm nhận được phản ứng của cô một cách trực quan nhất, anh kề sát tai Cố Uyển: “Vợ ơi, tiểu hồ ly tinh, sao em lại tuyệt vời như vậy."
Giọng nói đứt quãng, sung sướng đến nỗi da đầu tê rần đi.
Cố Uyển không còn tỉnh táo được nữa, cô không biết cơ thể mình sẽ như vậy.

Không chỉ Tần Chí Quân kích thích, ngay cả bản thân cô cũng sắp phát điên lên rồi.

Không biết là cô cảm thấy kích thích mãnh liệt hơn Tần Chí Quân hay là vì cơ thể yếu hơn anh một chút, cuối cùng cô là người đầu tiên không chống đỡ được nữa.
Hai vợ chồng “giao lưu thoải mái” một hồi, Cố Uyển là người bại trận trước tiên.
Tần Chí Quân lau rửa sạch sẽ cho cô xong, lấy đồng hồ ra nhìn đã là hơn ba giờ rồi.

Anh kéo người con gái vào trong lòng, từ cơ thể đến trái tim đều thỏa mãn.

Tinh thần anh tốt lên khác thường, thậm chí cảm thấy không ngủ cũng chẳng sao.

Anh ngắm gương mặt hồng hào của cô nhóc, lén mỉm cười.

Sau khi trải qua một hồi vật lộn, mặc dù lần này cô đã ngủ thiếp đi nhưng nhìn vẻ mặt không hề mệt mỏi gì cả, dù có là đồ bổ tốt nhất cũng không thể nào bổ được ra khí sắc như vậy.
Tần Chí Quân nghĩ, cô nhóc này học hành đến lợi hại, nếu hai người không ở cùng một chỗ, liền đồ bổ cô cũng không thèm dùng.
Kỳ thật từ khi cùng Cố Uyển thật sự trở thành vợ chồng, thể chất của anh đã thay đổi một chút, mức cực hạn luyện tập cũng được đổi mới.

Sự thay đổi đó không thể rõ ràng ngay trong một lần, mà phải qua nhiều lần tích lũy mới phát hiện ra được.

Bàn tay đang đặt trên eo Cố Uyển dần dần lướt xuống cái bụng nhỏ của cô, dừng lại ở một chỗ rồi khẽ vuốt ve.
Anh không dám đụng vào cô, mỗi lần đụng vào cô chưa được ba bốn lần là anh đã không thể kìm lại được.

Điều này không phải là thứ anh có thể dùng ý chí để kiểm soát.
Cứ liên tục như vậy, cho dù mỗi lần đều ra bên ngoài cơ thể cũng không an toàn.

Anh nhịn không dám đụng vào cô là vì sợ cô mang thai.
Lại không biết cô nhóc này nghĩ đến cái gì, nhưng nghĩ lại lúc ấy Cố Uyển chui vào trong lòng anh, nói anh không chịu gần gũi với cô, cũng không cho cô ôm, là Tần Chí Quân lại muốn cãi lại.
Anh làm như vậy là vì ai chứ?
Kết hôn không dám đụng vào cô, rốt cuộc có thể đụng vào thì chưa được hai lần là cô lại phải đi học.
Được, còn phải kìm nén không dám ăn.

Anh cảm thấy có khi kiếp trước của mình là cao tăng đắc đạo, nếu không yêu tinh nằm trong lòng mình như vậy, anh như thế nào còn có thể nhẫn nhịn, sức chịu đựng cũng coi như rất tốt.
Anh lại có chút sầu, mong rằng lần “vật lộn” này không xảy ra vấn đề gì.


Anh âm thầm nghĩ, cứ vài lần như vậy, hẳn là sẽ không đơn giản như thế nữa.
Anh phải tìm cơ hội giải thích rõ ràng cho cô nhóc, tránh để cô suy nghĩ linh tinh.
Sang ngày hôm sau, khi anh tìm cơ hội để nói với Cố Uyển, Cố Uyển thật sự muốn đào cái lỗ để chui vào.
Bàn bạc về mấy lần một đêm và làm sao để tránh thai, bàn bạc về việc anh kìm nén khó chịu như thế nào, bàn bạc cô tại sao lại không được quấn lấy, rồi mùi hương và cơ thể của cô tuyệt vời biết bao.
Cô hận không thể lấy thứ gì đó bịt miệng Tần Chí Quân lại.

Trực giác mách bảo cô tự đào hố chôn mình rồi.

Anh âm thầm chịu đựng đã chịu tốt lắm rồi, tại sao cô lại suy nghĩ linh tinh, lại còn đi hỏi anh.
Chớp mắt đã qua ba bốn ngày, lúc này còn khoảng mười ngày nữa là chào năm cũ đón năm mới.
Trong doanh trại có không ít người thân và vợ quân nhân đến, phòng thu mua kéo về rất nhiều bàn, ghế, giường, ghế tựa.

Tầng ba trong dãy nhà ký túc xá mới được sắp xếp dùng để tiếp đón.
Tần Chí Quân và Cố Uyển là cặp vợ chồng đăng ký dãy nhà ký túc xá mới, cũng như, nhận được nhà của mình sớm nhất.

Nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, khoảng hơn tám mươi mét vuông.

Sau khi bàn bạc, Tần Chí Quân và Cố Uyển chọn một căn nhà ở tầng hai.
Tần Chí Quân thấy căn nhà vẫn còn hơi mùi nên không vội để Cố Uyển chuyển vào ở luôn, đợi kỳ nghỉ phép sang năm đi mua đồ gia dụng rồi hãng chuyển vào.
Cũng vào ngày hôm nay, Tần Chí Quân nhận được điện thoại của Lâm Xuân Hoa, mẹ anh.

Bà ấy gọi điện thoại đến văn phòng làm việc của Tần Chí Quân, đầu tiên là hỏi một hồi về Cố Uyển đã quen ở thành phố B chưa, rồi lại hỏi cô ở một mình ở thành phố B hay là ở trong quân đội cùng với Tần Chí Quân.
Lần gửi tiền về nhà, Tần Chí Quân có gọi về quê nói tình hình gần đây, vì thế Lâm Xuân Hoa mới biết Cố Uyển tạm thời ở một mình trong thành phố B.
Bây giờ gần sang năm mới, lại nghe Tần Chí Quân nói trong điện thoại rằng mùa đông ở thành phố B rất lạnh, bà rất không yên tâm về con dâu mình.

Lại nghe nói cô đã ở trong quân đội, khu nhà ở tập thể cũng đã xây xong rồi, năm sau sắp xếp bố trí đến đầu tháng ba là có thể chuyển vào ở.

Lúc này bà mới yên tâm được phần nào.
Bà lại dặn dò đôi vợ chồng phải sống hòa thuận, đừng gửi tiền về cho nhà, hãy chăm sóc tốt cho nhau.

Sau đó, bà bỗng nhiên hỏi Cố Uyển có tin gì không, nghe Tần Chí Quân nói vẫn chưa, bà cũng nói không cần vội, để hai người trước tích góp đủ tiền, sau này chuẩn bị nuôi nấng con cái.
Nói lải nhải một hồi, cuối cùng bà cũng nói với Tần Chí Quân rằng, trước khi Cố Uyển lấy chồng thì mua một cái máy may, sau lại làm của hồi môn cho cô.
Mấy ngày trước Chu Tĩnh về thành phố B đón tết, bà đã nhờ anh ta lái xe mang đến đây giúp, khoảng một hai ngày nữa là đến.
Tần Chí Quân không ngờ mẹ mình còn có thể liên hệ với Chu Tĩnh, nhờ anh ta giúp mang máy may đến đây, nếu như gửi qua bưu điện món đồ lớn như vậy thì đúng là chuyện hiếm có khó tìm.
Nhưng anh không biết rằng, vì cái máy may này mà trong một tháng nay, nhà ông Tần xảy ra rất nhiều sóng gió.

Vương Hải Quyên gả vào nhà họ Tần cũng gọi là nở mày nở mặt, những sính lễ mà người dưới quê cần có đều đầy đủ hết, từ đồ gia dụng mới, quần áo giày dép mới.
Lâm Xuân Hoa còn mua cho cô ta một chiếc đồng hồ đeo tay, dù không đắt bằng của Cố Uyển, nhưng dưới quê kết hôn có chiếc đồng hồ đeo tay thật sự là điều vô cùng có thể diện.
Lúc đầu không có chuyện gì, chờ Vương Hải Quyên vào cửa chưa được mấy ngày, biết Cố Uyển khi đó gả đến đây vô cùng long trọng thì trong lòng khó chịu.
Dù thế cô ta không dám làm ầm ĩ lên với Lâm Xuân Hoa, chỉ âm thầm nói những ấm ức với Tần Chí Cương, rằng đều là con dâu nhà họ Tần, tại sao sính lễ chị dâu lại nhiều thể diện hơn cô ta.

Lúc đầu Tần Chí Cương còn giảng giải cho cô ta, rằng trong nhà xây nhà, anh cả kết hôn, chính anh ấy cũng kết hôn, phần lớn tiền đều do anh cả kiếm.

Trước khi kết hôn anh cả và chị dâu còn gửi 150 tệ về nhà, số tiền mà Lâm Xuân Hoa mua quần áo và đồng hồ đeo tay cho cô ta đều lấy từ chỗ này.
Vì để Vương Hải Quyên đừng so sánh với chị dâu, anh ấy còn kể chi tiết về tình hình anh trai lúc đó và chị dâu đã tìm thuốc chữa khỏi chân cho anh trai mình như thế nào.
Nhưng Vương Hải Quyên nào có nghe lọt, cô ta tự chui vào ngõ cụt, cho rằng ba mẹ chồng không công bằng.
Sau khi nói nhỏ với Tần Chí Cương nửa tháng không có tác dụng gì, cô ta bắt đầu lấy vải vóc, thử thăm dò nói với Lâm Xuân Hoa rằng muốn mượn máy may ở trong phòng Cố Uyển.

Nếu như cả gia đình đã dùng và chiếc máy may không dùng đến, để ở đó thì cho cô ta mượn không sao cả.

Nhưng chiếc máy may này vẫn còn mới tinh chưa khui, con dâu cả vẫn còn chưa dùng đến đâu, cô lại không có ở nhà nên Lâm ở Xuân Hoa không thể tùy tiện đồng ý được.
Vương Hải Quyên ngoài mặt làm như không có gì, nhưng quay đầu đi lại giận dỗi.

Nói một hai lần, Lâm Xuân Hoa bèn liếc nhìn rồi ra ngoài.
Làm gì có chuyện muốn mượn dùng máy may, chỉ là cảm thấy sính lễ của mình không giống với con dâu cả, cô ta trong lòng khó chịu nên muốn tìm lý do để làm ầm lên.

Con trai cả đi lính mười năm, đưa cho gia đình rất nhiều tiền.

Hơn nửa gia sản này đều do anh gầy dựng nên, anh lấy tiền của mình mua một ít sính lễ cho vợ thì có gì không đúng.
Lúc đầu Lâm Xuân Hoa còn giải thích với Vương Hải Quyên, cô ta không nghe lọt, nhưng cũng không đến mức làm ra vẻ chống đối, chỉ là suốt ngày mặt lầm là lầm lì.
Lâm Xuân Hoa cũng không phải là người quá tốt tính, bà ấy nhìn Cố Uyển lớn lên, lại thêm một vài chuyện trước đó, nên càng thương cô hơn một chút.

Mà Cố Uyển lại thật sự dịu dàng, lễ phép hợp ý bà.

Thấy Vương Hải Quyên vì cái máy may mà làm ầm ĩ lên, bà cũng không còn kiên nhẫn để ý đến cô ta nữa, bèn bảo Tần Chí Cương đi tìm Chu Tĩnh, đưa máy may cho Cố Uyển.
Bà nghĩ con bé Cố Uyển này có muốn may mấy bộ đồ cho mình mặc cũng tiện, sau này có con cái làm quần áo cũng tốt.
Không còn thứ này ở đây đỡ để con dâu thứ nhìn chằm chằm cả ngày rồi tức giận, dù cô ta có muốn làm loạn lên cũng không làm loạn được, có làm loạn nữa cũng không dậy nổi sóng.
Bà không phải là bà mẹ chồng ác độc, nhưng cũng không thể để cho con dâu bắt chẹt mình được.

Đương nhiên, bà không nói cho con dâu cả biết nửa câu, tránh để bọn họ khó chịu trong lòng, rồi làm hỏng mối quan hệ hòa thuận giữa anh em.
Cố Uyển không biết Lâm Xuân Hoa bảo vệ mình.

Khi Chu Tĩnh đưa máy may đến đơn vị lại không gặp được Cố Uyển, Tần Chí Quân gọi hai chiến sĩ chuyển máy may về căn nhà vừa được phân trong khu nhà tập thể.
Anh kéo Chu Tĩnh đến văn phòng làm việc, pha trà cảm ơn anh ta đã chuyển đồ đến đây giúp, rồi lại hỏi khách sạn của anh ta mở thế nào rồi.
Không lâu sau thì Chu Dương đến, hai anh em họ nói chuyện với nhau, Tần Chí Quân cũng quay trở về bãi tập.
Chưa đến hai ngày sau, diễn tập quân sự thực chiến mà quân khu HB chuẩn bị hơn ba tháng qua đã bắt đầu.
Đây là đợt diễn tập có quy mô lớn nhất kể từ khi Hoa Quốc thành lập đến nay, ở trụ sở, ngoại trừ những nhân viên hậu cần cần phải ở lại ra thì gần như điều động toàn quân.
Lúc này tuyết trên thành phố B đã tan, Phương Tử Quân nhân lúc này đưa Tiểu Mễ về thành phố B, hỏi Cố Uyển có muốn đi cùng không.
Cố Uyển học hành với cường độ cao một thời gian nên cũng muốn ra ngoài một chút.

Điều quan trọng là căn nhà mới được phân ngoại trừ bàn, giường và ghế thì vẫn còn trống trơn.
Cô rất muốn đi xem đồ gia dụng, Phương Tử Quân nhiệt tình tỏ ý có thể làm người dẫn đường.

Hai người họ quyết định ngày thứ hai sẽ về thành phố B.
Sáng sớm ngày hôm sau, chưa đến tám giờ vệ sĩ của nhà họ Chu đã đến trụ sở để đón hai mẹ con Phương Tử Quân và Cố Uyển về nội thành thành phố B..