Vì ngủ thoải mái, Cố Uyển chỉ mặc một cái áo cộc cổ tròn vải bông màu trắng rộng thùng thình, Tần Chí Quân vén vạt áo cô lên, một chút cảnh sắc lộ ra làm người anh nóng muốn nổ tung, anh đem quần áo đẩy đến cao hơn một chút, khi nhìn thấy vết bớt đỏ nhỏ không to bằng hạt mè kia, đôi mắt trở nên sâu xa.
So với vết bớt nhìn thấy đêm kia thì...!nhỏ hơn một chút?
Anh vừa vui vừa buồn, vui là anh đã xác định được câu nói của cô nhóc sau khi uống say ngày đó, buồn là thứ kia vẫn còn ở đó.

Anh đột nhiên nằm xuống, răng cắn ngực Cố Uyển, da thịt Cố Uyển hơi đau, khẽ cắn liền biến thành nhẹ nhàng gặm nhấm, cô không khỏi rên rỉ, rồi sau đó cảm thấy ngực có vật gì rơi xuống, lúc đầu là nóng, chỉ chốc lát sau có hơi lạnh và ướt.
Tần Chí Quân khẽ ngẩng đầu lên, thấy trước ngực cô có hơi hồng, tay anh che mũi và xông ra ngoài.

Cố Uyển cụp mắt nhìn về phía ngực mình, trên da thịt trắng như tuyết có mấy giọt máu đỏ tươi...
Cô che mặt, đưa tay lấy khăn giấy trên bàn gỗ và lau sạch vết máu.
Trong sân nước máy chảy ào ào được vặn ở mức tối đa, mặc dù đã kết hôn một thời gian, nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy không có mặt mũi gặp ai.

Cô không chút nghĩ ngợi, đem chăn che toàn bộ chính mình lại, che đến trán, còn thò tay từ trong chăn ra, kéo đèn điện tạch một cái.
Tần Chí Quân dội nước lạnh một lúc lâu ở bên ngoài mới trở về, trong phòng tắt đèn, anh biết cô nhóc thẹn thùng, bèn cởi quần áo trên người, nằm lên giường, cách chăn ôm lấy Cố Uyển.
Cố Uyển cảm thấy trong không khí đầy lúng túng.
Tần Chí Quân buồn cười, cách chăn vỗ mông Cố Uyển, nói: "Cô nhóc, còn không nhanh nữa, anh sắp chết ở trong tay em rồi."
Cách chăn bị đánh nơi đó, thật ra một chút cũng không đau, nhưng vì quá xấu hổ, trên mặt Cố Uyển nóng đến mức có thể rán trứng, chôn đầu trong chăn giả chết.
Tần Chí Quân buồn cười, mò tới sau ót cô, tay vòng qua phía trước kéo chăn trên mặt cô xuống, Cố Uyển ở trong chăn túm chặt, cảm giác được tay anh kéo chăn, mặt cô càng chôn xuống dưới.
Tần Chí Quân bất đắc dĩ: “Anh không nhìn em, thật, lộ ra lỗ mũi, đừng để khó thở."
Đầu cô dao động ở trong chăn, Tần Chí Quân ôm chăn quấn quanh người cô.


Một lúc lâu sau, anh ngừng cười, nói: "Trên người của em, chỗ nên xem không nên xem, anh đều nhìn qua vài lần rồi, sao da mặt em vẫn mỏng như vậy."
Cố Uyển thấy anh nói chuyện không kiêng kỵ chay mặn như vậy, tức giận đá anh một cước qua chăn.

Cô vốn ở trong ngực Tần Chí Quân, vào lúc này lộn xộn như con sâu róm, Tần Chí Quân đè cô, nói: "Em nghiêm chỉnh chút, lộn xộn nữa anh không bảo đảm sẽ giống như vừa rồi."
Bọc chăn kia bất động trong ngực anh.
Anh buồn cười, sự lạnh lẽo trên người tản đi, thấp giọng nói "Anh dẫn đội huấn luyện dã ngoại hai ngày một đêm, trở về doanh trại tắm, thay quần áo khác rồi suốt đêm chạy đến tìm em, em nỡ để anh ở ngoài chăn à."
Nói xong lời này, anh buông lỏng cô nhóc vừa ôm trong ngực ra, nghiêng người, nằm ngửa trên giường.

Chỉ chốc lát sau, bọc chăn ở bên cạnh giật giật, một cánh tay cô ôm chăn đè ở dưới người vắt ngang hông Tần Chí Quân.
Tần Chí Quân không tiếng động toét miệng cười, anh nắm lấy cánh tay nhỏ bé bọc chăn đặt lên người mình, tung chăn chỗ kia lên rồi trùm lên hai người, mà anh đã ôm lấy con ốc sên rúc vào trong vỏ ở dưới chăn, hôn lên trán cô chụt một tiếng.
Kéo chăn xuống, lộ ra mặt của hai người, ôm người vào trong ngực, anh nói: "Mau ngủ đi."
Cố Uyển thành thật nhắm mắt, vùi ở trong ngực anh, cô còn chưa ngủ, không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng hô hấp của Tần Chí Quân trở nên có quy luật, anh đã ngủ ngon lành.
Một tay cô cẩn thận vòng lên eo anh, thấy anh không động đậy, cô dịch người, tìm một vị trí thoải mái ở trên cánh tay anh mà gối, miệng cười ngọt ngào mà chìm vào giấc ngủ.
Khi trời rạng sáng, Cố Uyển tỉnh dậy, tay chạm sang bên cạnh thì đã không thấy Tần Chí Quân đâu.

Cô chợt ngồi dậy, trong phòng lành lạnh.
Trong lòng cô lập tức trống rỗng, chẳng lẽ là quá nhớ anh, nên tối ngày hôm qua cô nằm mơ sao?
Nhưng ký ức quá chân thực, sao lại là mơ được.

Cô đi giày ra khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa đã thấy phòng khách ngập tràn trong ánh đèn vàng ấm áp.
Cô đi qua, đứng ở ngoài cửa nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc quân trang ngồi ở bên cạnh bàn bát tiên trong phòng, nghiêm túc gấp hộp giấy, trên mặt bàn đầy những thành phẩm đã gấp xong.


Anh ngẩng đầu nhìn thấy Cố Uyển đứng ở ngoài cửa, thì đứng dậy đi tới cửa, cúi đầu hỏi: "Dậy sớm vậy? Ngủ thêm đi.”
Cố Uyển nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mất anh, cô không nói hai lời mà kéo anh đi vào trong phòng, cả bàn kia ít thì cũng phải hơn một trăm cái, tối hôm qua anh đến cũng phải một giờ, gấp mau hơn nữa thì lúc này cũng mới năm giờ, sợ là anh còn chưa ngủ được đến một tiếng.

Sức lực cô không lớn, nhưng khuôn mặt nhỏ rõ ràng tức giận, nên lúc này Tần Chí Quân thông minh không nói câu nào, để cô dắt đi.
Cố Uyển ấn anh ngồi ở mép giường, cúi người xuống để cởi giày giúp anh.

Cảm giác được áp suất thấp trên người cô nhóc, anh dừng động tác muốn rút chân về lại.

Cô cởi giày của anh, rồi cởi nút áo quân trang, Tần Chí Quân cầm tay cô, nửa đùa nửa thật dỗ, nói: "Em nhiệt tình như vậy, anh chảy máu mũi thì làm thế nào?"
Anh cười, lộ ra hai hàm răng trắng và lúm đồng tiền bên má, không có vẻ nghiêm túc của quân nhân, cũng không có sự trưởng thành của đàn ông hai mươi sáu tuổi, mà giống như một chàng trai tỏa nắng.
Anh còn có thể trêu ghẹo mình, nhưng Cố Uyển không cười nổi, không đoái hoài tới sự ngượng ngùng, cô chỉ đau lòng.

Cô cố chấp cởi cúc áo, nóng nảy tức giận, nhưng giọng vẫn mềm mại như cũ: "Mặc kệ anh lảm nhảm gì, lập tức đi ngủ, hai ngày hai đêm không ngủ, nghĩ mình là người sắt à?"
Cô biết anh đau lòng cho cô, từ khi quen biết tới nay, anh luôn muốn gánh chịu mọi khó khăn giúp cô, mang đồ tốt nhất đến trước mặt cô, nhưng cô sẽ không đau lòng vì anh sao?
Tần Chí Quân thấy cô cắn môi dưới, nói xong câu kia cũng không nói gì mà tiếp tục cởi nút áo thứ ba của anh, anh đè tay cô lại, áy náy nói: "Vợ, buổi sáng có một buổi họp, anh lập tức phải trở về nơi đóng quân.”
Tay Cố Uyển cởi nút áo dừng lại, cô ngẩn người nhìn về phía Tần Chí Quân, trong mắt có giọt nước mắt rơi xuống.

Tần Chí Quân không nhìn nổi cô khổ sở, ôm người vào trong ngực, để cô ngồi trên đùi anh, cẩn thận dùng ngón cái lau nước mắt cho cô, nhưng cô giống như làm bằng nước, nước mắt càng rơi càng nhiều.
Lòng Cố Uyển xoắn xuýt, sao anh có thể như vậy, chịu đựng hai ngày, rõ ràng chỉ có thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi, mà anh lại tốn năm, sáu giờ ở trên đường, rồi dùng mấy giờ còn lại để thắp đèn đi gấp hộp giống như kẻ ngốc vậy.

"Có phải anh bị ngốc không" Trên mắt cô vẫn còn nước mắt, giọng nức nở.

Tần Chí Quân đau lòng, từng giọt nước mắt kia như đánh thẳng vào trong lòng anh, anh thật sự không cảm thấy hai ngày không ngủ là chuyện gì lớn.

Anh nhớ cô, cho nên tính toán thời gian đi lại để có thể ở bên cô mấy giờ, nên anh tới thành phố B.
Không ngờ cô sẽ tức giận, sẽ đau lòng cho anh mà rơi nước mắt.

"Uyển Uyển đừng khóc, bình thường anh làm nhiệm vụ đã từng không chợp mắt ba, bốn ngày, chỉ hai ngày không ngủ mà thôi thật sự không phải là chuyện lớn.

Anh bảo đảm, trở về anh sẽ lập tức nghỉ ngơi."
Ba, bốn ngày không chợp mắt, đây là nhiệm vụ gì, hiện giờ Cố Uyển nhớ tới vinh quang của gia đình quân nhân người ta nói mà lòng chua xót cực kỳ, những cái vinh quang đó, bọn họ đã phải đánh đổi những gì.

Hai tay cô lau mặt, lau toàn bộ nước mắt, cô cài lại nút áo vừa cởi cho anh, đi lại giày cho anh, đẩy người ra ngoài cửa.

Tần Chí Quân thấy cô đẩy mình ra ngoài, trong lòng lộp bộp, cho là Cố Uyển tức giận, không ngờ Cố Uyển vội vã nói:
"Đứng ở cửa chờ em."
Cô khóa cửa từ bên trong, chưa được vài phút, lúc mở lại cửa cô đã thay xong quần áo, trên tay xách một cái túi giấy, nói: "Bây giờ em đi ăn sáng với anh, sau đó đưa anh trở về bộ đội."
Tần Chí Quân ngẩn người, nói: "Không cần em đưa, em ngủ thêm đi."
Cố Uyển cắt ngang lời anh, nói: "Như vậy có thể ở với anh hai giờ.”
Bởi vì không biết anh sẽ về, trong nhà không chuẩn bị đồ ăn gì, cô đưa Tần Chí Quân ra hẻm, trên đường có bán đồ ăn sáng, giờ này đã mở cửa.

Hai người đi vào ngồi xuống, cô gọi hai cốc sữa đậu nành, hai cái bánh quẩy, ba cái bánh bao và ba cái bánh nướng.
Cô ăn bánh quẩy và sữa đậu nành, cộng thêm một cái bánh nướng là no rồi.
Tần Chí Quân thấy cô ăn ít như vậy thì cầm bánh bao đưa cho cô, nói: "Ăn thêm cái bánh bao nữa, ăn ít như vậy thì sao lớn được?"

Cố Uyển lắc đầu, không phải cô kiểu cách, mà là ông chủ rất thành thật, bánh nướng và bánh quẩy xuống bụng cũng đã no rồi.
Cuối cùng đồ đều để cho Tần Chí Quân ăn, hai người đứng ở trạm xe buýt chờ trong chốc lát, lên chuyến xe thứ nhất.
Trên xe chỉ có bốn, năm người, Tần Chí Quân và Cố Uyển trực tiếp tìm hai chỗ ngồi ở hàng ghế phía sau.

Trên xe có người, không ai nói gì, chỉ ngồi yên lặng.

Xe đi đến Môn Đầu Câu, họ xuống xe, đi vào con đường mòn dẫn vào núi, Cố Uyển mở miệng nói: "Tần đại ca, em không biết bình thường anh làm nhiệm vụ gì, tham gia huấn luyện gì, nhưng em biết nhất định sẽ có nguy hiểm, anh nghỉ ngơi không tốt thì em không yên tâm.

Từ nay đừng chạy đến thành phố, giao xong đám hộp giấy này, em đã nói với chị Tử Quân đến trường học chị ấy dự thính vào thứ hai đến thứ sáu, cuối tuần em đến thăm anh, đến lúc đó em mang theo quần áo ở bộ đội cùng anh mấy ngày, từ nay về sau cứ để em tới, anh đừng bôn ba."
Tần Chí Quân khẽ nở nụ cười, sự yêu thương của cô nhóc thực sự có thể làm trái tim anh ấm áp.
Trên đường núi không có ai, Tần Chí Quân dắt tay Cố Uyển, từng ngón tay xen vào giữa ngón tay cô, mười ngón tay đan xen.

Cách nơi đóng quân mấy trăm mét, Cố Uyển dừng bước, nói: "Em tiễn anh tới đây thôi."
Tần Chí Quân nhìn cô, trong lòng không nỡ, nhưng quả thực cũng không có cách nào khác.
Anh đưa chiếc túi giấy mà anh đã mang theo suốt chặng đường cho Cố Uyển, Cố Uyển cười, không nhận.
"Đó là quần áo em mua cho anh, khi trời trở lạnh thì mặc.”
Anh có chút ngơ ngẩn: “Cho anh?"
"Đúng vậy." Cố Uyển cong mắt, con ngươi lóe sáng, thanh âm ngọt ngào mềm mại: “Kiểu áo Tôn Trung Sơn mua ở cửa hàng tổng hợp phía tây, anh mặc nhất định sẽ rất đẹp."
Tần Chí Quân mở túi giấy ra nhìn, hàng len dạ chuẩn, Chu Dương có bộ quần áo với chất vải tương tự, nhất định là rất đắt.
Anh xoa tóc Cố Uyển, trong lòng ngọt ngào đến mức giống như ngâm mật, cuối cùng những cảm xúc kia hóa thành một tiếng thở dài ngọt ngào lại bất đắc dĩ: "Cô nhóc ngốc."
Đàn ông mặc đẹp như vậy làm gì?
Anh vuốt ve mặt cô, nói: "Đối xử với mình tốt một chút.”.