Khi Phương Tử Quân còn là thiếu nữ thì mười đầu ngón tay của cô ấy không dính chút nước mùa xuân nào, nấu cơm hay nấu đồ ăn gì đấy là do cô ấy học dần sau khi gả cho Chu Dương, sau mấy năm thì cuối cùng cô ấy cũng làm được mấy món ngon.
Vốn dĩ hôm nay là sân nhà của cô ấy, sau khi thấy Cố Uyển cầm dao phay lên thì Phương Tử Quân dần dần lui xuống quyết tâm hỗ trợ cho Cố Uyển.

Không giống cô ấy, Cố Uyển thái rau vừa nhanh vừa đều, có khi còn nhanh hơn cô ấy gấp sáu, bảy lần.
Cô ấy đứng bên cạnh nhìn, hâm mộ hỏi: “Em thái nhanh thế không sợ thái trúng tay sao?”
Cố Uyển cười, nói: “Từ nhỏ em đã làm mấy việc này rồi, làm nhiều nên đương nhiên sẽ nhanh, nhắm mắt lại cũng không cắt trúng tay đâu."
Đồ gia dụng của Phương Tử Quân không phải bếp than tổ ong, là bếp gas mà Cố Uyển chưa từng thấy bao giờ.

Nhưng nó rất tiện, chỉ cần ấn mở là đã có lửa rồi, còn có thể tùy ý điều chỉnh độ lớn nhỏ của lửa.

Khi hai người cùng nhau vào bếp làm một số món ăn đặc biệt mang lên bàn, thì Chu Dương và Tần Chí Quân cũng đã quay trở lại.
Đàn ông ngồi với nhau sẽ khó tránh khỏi chuyện uống chút rượu, hai người uống rượu trắng.

Phương Tử Quân lại lấy một chai rượu vang đỏ với hai cái ly tinh xảo có đế dài ra, nói: “Không thể cứ nhìn đàn ông bọn họ uống mãi được, hôm nay hai chị em chúng ta cũng uống một ly, đây là rượu vang đỏ được cửa hàng Hoa Kiều nhập khẩu về, vị khá được đấy, Tiểu Uyển thử chút xem.”
Thứ như rượu vang đỏ này, Cố Uyển chưa từng thấy qua cũng chưa từng uống qua, nhìn thấy rượu vang trong ly có màu đỏ tươi và sóng sánh, cô bê lên uống thử một ngụm nhỏ.
Đôi mắt to tròn lập tức sáng lên, khẽ híp mắt.
Ngọt, uống rất ngon.
Cô vui vẻ nâng chén cụng ly với Phương Tử Quân, một hơi uống hết nửa ly rượu.
Phương Tử Quân cũng có tính hay đùa, nhân lúc Tần Chí Quân không chú ý, lúc rót rượu vang đỏ cho Cố Uyển, cô ấy cố tình không rót một phần ba như mọi khi mà rót đầy hẳn tám phần của ly.

Chu Dương là vợ chồng với cô ấy, một mặt tính cách nào đấy hai người lại vô cùng hợp nhau, ví dụ như bây giờ anh ấy chỉ cần nhìn thấy biểu cảm trên mặt vợ là đã đoán được cô ấy đang mưu tính gì.
Thấy không ảnh hưởng gì đến toàn cục mà có khi còn giúp anh em được hưởng thụ chút vui vẻ, anh ấy lập tức phối hợp chiến đấu với Phương Tử Quân, lôi kéo rót rượu nói chuyện với Tần Chí Quân để yểm trợ cho vợ.


Thỉnh thoảng Tần Chí Quân lại chú ý đến Cố Uyển, thấy sắc mặt cô vẫn bình thường nói chuyện với Phương Tử Quân, anh chỉ nghĩ cô vẫn đang uống nửa ly rượu lúc đầu.
Mãi đến mười phút sau, đúng lúc anh nhìn thấy Phương Quân đang rót ly thứ ba cho Cố Uyển, anh vội giơ tay ngăn lại, nói: “Chị dâu, tửu lượng của Uyển Uyển rất kém, không uống được nhiều thế đâu.”
Phương Tử Quân cười nói: "Không sao, cái này được ủ từ nho, không say đâu.”
Nói xong còn hỏi Cố Uyển: “Đúng không, Tiểu Uyển.”
Cố Uyển thấy hơi choáng váng nhưng cảm thấy không đáng lo lắm nên cô cười gật đầu.
Tần Chí Quân thấy gương mặt cô chỉ hơi ửng hồng, mới chỉ uống được gần nửa ly, cho cô uống thêm nửa ly vậy.
Anh cũng không uống rượu với Chu Dương nữa mà liên tục gắp đồ ăn vào bát Cố Uyển, lúc gắp thịt cá thì anh bỏ vào bát mình trước rồi cẩn thận gỡ từng cái xương cá một, rồi mới đưa đến trước mặt Cố Uyển, còn không quên dặn dò cô lúc ăn phải cẩn thận tránh trường hợp anh chưa nhặt sạch.
Làm đôi vợ chồng Chu Dương ăn một đống cơm chó to, Phương Tử Quân liếc Chu Dương ra hiệu bảo anh ấy nhìn cho kỹ, về phần nuông chiều vợ này thì anh nên học tập Tần Chí Quân nhiều.
Chờ đến khi Tần Chí Quân gắp mỗi món cho Cố Uyển mấy lần, Cố Uyển không ăn cơm đã đủ no, người cô cũng bắt đầu hơi ngà ngà say.

Biểu hiện cụ thể là khi Tần Chí Quân gắp đồ ăn cho cô thì cô sẽ nở một nụ cười cực kỳ ngọt ngào với Tần Chí Quân, gương mặt ửng đỏ, trong ánh mắt ngập tràn sự quyến rũ, hai má lúm đồng tiền xinh đẹp khiến người ta muốn say chết trong đấy.
Tần Chí Quân bị cô nhìn đến mức miệng đắng lưỡi khô, đúng lúc này anh mới nhận ra thật ra cô nhóc này đã say rồi.
Anh không muốn người khác nhìn thấy tư thái mĩ miều này của Cố Uyển, nên nói với Chu Dương: “Hình như Uyển Uyển uống say rồi, em đưa cô ấy về trước, hôm nào bọn em mời anh với chị dâu ăn cơm bồi tội sau."
Chu Dương biết đây là chuyện tốt của vợ mình nên anh ấy cười đứng dậy tiễn hai người ra cửa.

Lúc này Cố Uyển đi đường vẫn rất bình thường, chỉ là rất quấn Tần Chí Quân, bình thường ở ngoài đến cả tay cũng không cho chạm, bây giờ lại chủ động dựa vào tay của Tần Chí Quân.

Không biết cô nhóc này muốn thi đại học đến mức nào mà trước khi đi vẫn còn nhớ sách của mình, làm Phương Tử Quân buồn cười không chịu nổi, cô ấy đưa hết mấy quyển sách cho Tần Chí Quân để anh cầm.
Hai vợ chồng tiễn hai người ra cửa, trước khi chia tay Chu Dương còn nhỏ giọng chọc ghẹo bên tai Tần Chí Quân: “Nhớ kiềm chế một chút.”
Tần Chí Quân nhìn phản ứng của đôi vợ chồng nhà này, sao có thể không biết có khả năng có nhóc này không chỉ uống hai ly.
Nhìn cô nhóc ngây thơ đang nửa dựa vào cánh tay mình nói hẹn gặp lại chị dâu với Phương Tử Quân, anh vừa thấy bất lực vừa buồn cười, ngây thơ ngoan ngoãn.
Cô say không hề phá phách mà cực kỳ ngoan ngoãn, chỉ là lúc cười với Tần Chí Quân rất quyến rũ, không hề thẹn thùng giống như mọi ngày, quyến rũ gần chết.


Tần Chí Quân bị Cố Uyển ôm cánh tay đi ra ngoài, cánh tay kia chạm vào một vật thể mềm mại, cơ thể khô khốc, anh đưa tay lên cởi hai cái cúc áo đầu tiên ra.
Lúc này trời đã tối hẳn, trên hành lang còn có ánh đèn trong nhà của mấy hộ gia đình hắt ra, vậy mà lúc đi đến cầu thang lại tối om.

Cô nhóc đi lại không nghiêm chỉnh chút nào, cứ đứng ở đây mãi không chịu đi, thỉnh thoảng mặt cô lại cọ cọ vào ngực anh, lại như đang bất mãn quần áo của anh quá cộm, cô giơ tay lên nắm lấy áo sơ mi của anh.

Tần Chí Quân túm lại cái tay đang làm loạn trên ngực anh của cô, giọng khàn khàn dỗ dành: “Ngoan nào, đừng nghịch."
Khu ký túc xá của người nhà cách đây không xa, cả người anh chảy một lớp mồ hôi mỏng, vừa vào phòng anh đã đóng cửa xoay người đè cô nhóc làm loạn suốt đoạn đường lên ván cửa hôn.

Bản thân Tần Chí Quân đối với Cố Uyển đã có lực hấp dẫn rất lớn, bây giờ cô còn uống say đến chếnh choáng nên càng không biết tự chủ là cái quái gì.

Cô chỉ biết cô thích mùi hương trên người Tần Chí Quân, muốn cắn mấy cái để giải thoát khát vọng đang tỏa ra từ tận sinh mệnh kia.
Cho nên Tần Chí Quân hôn đến hung ác, cô cũng không kém hơn là bao, cô vừa tiếp xúc với đôi môi nóng bỏng của Tần Chí Quân, liền không tự chủ được quấn lấy.

Mùi hương của rượu trắng xen lẫn với hương vị của rượu vang đỏ, chỗ sách Tần Chí Quân đang cầm trên tay rơi xuống đất, anh chỉ đành phải để vậy, anh giữ tư thế hôn Cố Uyển lăn lên trên giường.
Sự nhiệt tình của Cố Uyển đã say đến chếnh choáng khiến Tần Chí Quân không chống đỡ nổi, cô ngại quần áo trên người Tần Chí Quân quá vướng víu, kéo một hồi lâu vẫn không ra.

Vốn dĩ cổ áo đã cởi bớt hai cúc, khuôn mặt nóng rực của cô cọ lên xương quai xanh của Tần Chí Quân, cọ đến mức khiến Tần Chí Quân vừa tự cởi cúc vừa nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Đừng vội, Uyển Uyển đừng vội."
Đầu anh đã nóng đến cực hạn, miệng anh dỗ cô nhóc đừng vội mà anh lại vội gần chết.

Cô nhóc này quá mê người.
Nếu biết cô uống rượu vang đỏ rồi sẽ biến thành như này, thì...Lần tới anh sẽ đến cửa hàng Hoa Kiều kia xem thử.


Giường đơn quá nhỏ, quần áo bị vứt đầy đất, đặt người lên giường, anh không tắt đèn mà muốn nhìn tư thái quyến rũ đến cực hạn của cô nhóc này.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Cố Uyển ngập nước, cơ thể bị Tần Chí Quân đùa nghịch đến mức mềm mại như nước, ngón tay cũng không nhấc lên nổi, hơi cồn quanh quẩn khiến cô nhìn Tần Chí Quân đầy ngây thơ bất lực.
“Em, có thể đúng không?” Hô hấp của Tần Chí Quân nặng nề, cô mê hoặc anh như vậy chắc chắn là có thể.
Ai ngờ lúc này Cố Uyển như đã nghe hiểu, ngây thơ mờ mịt nhìn ngực trái của mình.
Tần Chí Quân nhìn theo tầm mắt của cô, trên làn da trắng nõn mềm mại có một vết bớt đỏ tươi khá nhỏ, sau đó anh nhìn thấy cô nhóc kia nhẹ nhàng lắc đầu.

Anh cảm thấy bản thân như sắp điên rồi, hạ thân chỉ còn cách Cố Uyển khoảng một bàn tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm thấp hỏi: “Vì sao lại không được?”
Hỏi xong anh mới nhớ ra anh đã từng đồng ý với cô sẽ không hỏi có lý do vì sao.
Nhưng, thế này bảo phải anh nhịn thế nào, còn nhịn nữa thì anh không phải là đàn ông.

Anh không nhịn được hỏi, lại không ngờ có thể nhận được đáp án.

Cô nhóc nằm thẳng lại nghiêng đầu nhìn về phía vết bớt kia, cô bĩu môi nói đầy tủi thân: “Hồ ly nhỏ còn ở đấy, không được.”
Hồ ly nhỏ gì cơ...
Anh nương theo ánh mắt cô nhìn về phía vết bớt kia, đúng rồi, lần trước anh còn cảm thấy vết bớt kia hơi giống một con hồ ly, nhưng lại quá nhỏ nên không nhìn rõ.
Anh xê dịch xuống, cúi đầu nhìn gần vết bớt hơn, nghe thấy câu nói kia của cô nhóc rồi lại nhìn vết bớt màu đỏ thẫm kia, nhìn thế nào cũng thấy giống hồ ly.
Trên chóp mũi đầy ắp mùi hương trên cơ thể thiếu nữ, anh chỉ cần hé môi là đã có thể chạm đến cơ thể đang khiến máu trong người anh sôi sục, ngón tay trỏ của anh nhẹ nhàng xoa lên vết bớt, khẽ vuốt ve từng chút một, ngước mắt nhìn Cố Uyển dỗ dành hỏi: “Ý em là, có con hồ ly nhỏ này thì không được sao?”
Cố Uyển bị tay anh sờ đến rùng mình, cô mơ mơ màng màng gật đầu.

Ánh mắt Tần Chí Quân sâu thẳm, nhẹ giọng dỗ dành hỏi: “Vậy bao giờ nó mới biến mất?”
Cố Uyển đã uống say, Tần Chí Quân lại là người mà cô ỷ lại nhất, lúc này anh hỏi cái gì cô cũng ngoan ngoãn trả lời trung thực.
Nghe thấy anh hỏi biến mất lúc nào, cô mơ hồ một lúc, một tháng?
Hai tháng?
Hay là nửa năm.
Cô cũng không biết nữa, không có linh vật đại bổ, cô chỉ có thể đến gần Tần Chí Quân tích lũy thêm từng chút từng chút một, nhưng bọn họ lại không ở chung nha.
Tần Chí Quân thấy cô đã mơ màng, nhẹ giọng dỗ dành đổi câu hỏi khác: “Vậy làm sao nó mới biến mất được?”

Cố Uyển nhìn vết bớt, lại nhìn Tần Chí Quân, nói: “Muốn đến gần Tần đại ca nhiều hơn.”
Thấy anh cách mình quá xa, cô nghe thấy tiếng nhưng lại không nhìn thấy được, mà cô lại không có sức để đến quấn lấy anh, trong giọng nói của cô lộ ra chút tủi thân, cô mềm mại nói: “Muốn ôm.”
Trong đầu Tần Chí Quân có rất nhiều thứ chợt xuất hiện, có thứ anh kịp nắm lại được, có cái lại chợt lóe qua.
Cô nhóc chỉ cần đến gần anh thì chân đã nhũn ra, dường như còn trở lên cực kỳ quyến rũ.
Lần trước cô nhóc bị thương hình như chỉ cần ôm lấy anh thì sẽ không đau nữa, anh chỉ buông cô ra một lúc cô lại bắt đầu sốt cao, mà cô lại không chịu đi bệnh viện, vẫn chỉ yêu cầu anh ôm, mà anh ôm rồi cơn sốt cao của cô cứ thế hạ xuống.
Một người bảo thủ như cô, nửa đêm một ngày nào đấy lần đầu tiên cô tìm thấy anh và ngủ một tối trong phòng anh, rồi sau đó mỗi đêm cô gái nhỏ đều ôm chặt lấy anh, không chịu lên giường.
Có không thể không có quy tắc nhưng lại muốn ôm chặt lấy anh, loại hành vi này trái với quy tắc của bản thân cô.
Một người huấn luyện cường độ cao mười năm như anh còn có sức lực và tốc độ kém hơn cô.
Cố Uyển không biết bí mật của bản thân đã gần như bại lộ, Tần Chí Quân chỉ mới không chạm vào cô một lúc, sức lực trên người cô đã dần dần trở lại, cánh tay nhẵn nhụi tự nhiên quấn lấy anh, muốn kéo bản thân dậy cũng muốn lại gần quấn lấy anh.
Nhưng sức lực của cô yếu, có kéo mãi người vẫn không nhúc nhích, nên đổi thành ôm cổ anh.
Tần Chí Quân vẫn không nghĩ ra rốt cuộc trên người Cố Uyển có gì kỳ quặc, anh chỉ biết bản thân đã yêu cô nhóc này yêu đến tận xương tủy.
Anh nắm lấy cánh tay Cố Uyển, vẫn dỗ dành hỏi cô: “Uyển Uyển, em có thích anh không?"
Câu này của anh lại kích thích đến ký ức của Cố Uyển, đầu óc mơ hồ nhớ lại cảnh tượng buổi sáng nhìn thấy người khác tỏ tinh với anh trong rừng, cô tức giận, rất tức giận.
Bàn tay cô di chuyển đến lỗ tai Tần Chí Quân, nắm lấy rồi véo một cái, nhưng lại không có tí lực nào, cô tủi thân nói: “Thích Tần đại ca, Tần đại ca không được chạm vào người khác, em thấy khó chịu."
Tần Chí Quân buồn cười, ban ngày cô không nói câu nào mà lúc này uống say lại biến thành một lọ dấm nhỏ.

Anh dịu dàng hôn lên mu bàn tay cô, cười nói: “Tần đại ca chỉ thích em, chỉ yêu em, Uyển Uyển, có yêu anh không?
Có lẽ Cố Uyển vẫn chưa hiểu lắm yêu là cái gì, cồn xộc lên khiến đầu óc mơ hồ, chỉ số thông minh bị thụt lùi.

Bất quá khi nhìn thấy người phụ nữ khác đến gần anh, cô thực thấy không thoải mái, có lẽ đây là yêu.
“Yêu Tần đại ca.”
Cô lại lải nhải nói: “Em sẽ trở nên tốt hơn, không còn không xứng với anh nữa, em có thể nỗ lực …"
Tần Chí Quân đau lòng gần chết, chỉ sợ lời nói hồi sáng của nữ quân nhân đoàn văn công kia đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô, nên trong lúc say rượu cô mới thốt ra những lời ấy.
Tần Chí Quân bịt kín miệng cô lại: “Nói yêu anh là đủ rồi, còn cái gì thì giữ lại để ngày mai nói."
Cho dù trên người cô có bí mật gì, đến một ngày nào đó cô đồng ý nói cho anh nghe thì anh sẽ nghe, bây giờ anh chỉ cần chắc chắn có nhóc này yêu mình là đã quá đủ rồi..