Chúc Phượng Tiên không ngờ Tần Chí Quân lại mua quần áo cho Cố Uyển, bình thường sau khi kết hôn nhà trai sẽ mua quần áo cho nhà gái, vậy nên bà đột nhiên cảm thấy vui vẻ, có vẻ như Chí Quân cũng rất thích Tiểu Uyển.
Chưa nói tới chuyện cô gái lớn mười tám tuổi sẽ thay đổi.

Trong khoảng thời gian này, con gái bà trở nên ngày càng xinh đẹp hơn nên chẳng trách được Tần Chí Quân để ý tới cho nên trong lòng Chúc Phượng Tiên không có lý do gì mà không trỗi dậy niềm tự hào khi có con gái mới trưởng thành trong nhà.
Bà cầm túi mà Tần Chí Quân đặt ở trên bàn với vẻ tò mò.

xem xong, bà ngạc nhiên nói: “Ôi, chất liệu đẹp quá.”
Nói xong, bà còn lấy chiếc váy kia ra cầm trên tay để nhìn, màu sắc không chỉ đẹp mà còn rất sáng, tươi đẹp mà không quá chói mắt và màu vàng trông rất dịu nhẹ.

Hơn nữa cũng không biết là chất liệu gì mà khi sờ vào thấy rất mềm mại và dễ chịu.
“Chiếc váy này tốn không ít tiền phải không, thím chưa từng thấy chiếc váy nào đẹp như vậy ở trong huyện chúng ta.”
Chu Tĩnh nhìn chăm chú, cái này không chỉ tốt thôi đâu mà còn là làn gió mới vừa thay đổi.

Từ năm nay, dì nhỏ của anh ta bắt đầu kinh doanh quần áo nên anh ta cũng đã từng đi xem cửa hàng của dì ấy, những kiểu quần áo tương tự như thế này, không có năm mươi thì sẽ không mua được.

Tiếp đó anh ta lại nhìn tới kẹo ở trên bàn, đoán chừng số tiền trợ cấp một tháng của Tần Chí Quân đều ở chỗ này cả.
Anh ta lại nhìn tới Cổ Quyển đang ngại ngùng đứng đó bởi lời nói của Chúc Phượng Tiên.

Dưới ánh đèn, trông cô trắng nõn nà và xinh đẹp tựa vầng hào quang.
Tự ngẫm trong lòng nếu như đây là đối tượng của anh ta thì anh ta cũng muốn đem cả thế giới tới trước mặt cô nhưng đáng tiếc lại không phải.

Chỉ cần người ta còn chưa kết hôn thì anh ta vẫn có thể tranh giành, thế nhưng đó lại là Tần Chí Quân nên anh ta chỉ có thể kìm hãm những ý nghĩ kia.
Không có người phụ nữ nào là không yêu cái đẹp cả và Cố Uyển cũng vậy.
Sau khi cầm chiếc váy trở về phòng, cô định đi ngủ ngay nhưng lại vẫn không nhịn được mà đi thay.

Chiếc váy chỉ dài tới đầu gối, cô mặc quần dài quanh năm nên cảm thấy có chút không quen nhưng khi cúi đầu xuống nhìn thấy chiếc váy liền áo xinh đẹp ở trên người mình khiến cho khóe môi của cô không nhịn được mà nở nụ cười.
Bên trong nhà họ Cố không có gương lớn còn trong phòng cô chỉ có một chiếc gương tròn to hơn bàn tay của đàn ông một chút, Cố Uyển cầm chiếc gương soi từ trên xuống dưới.


Cô như thể không biết cô gái ở trong gương là ai, cũng không biết bản thân mình lại xinh đẹp tới như vậy.
Cô thay váy xong rồi gấp thật cẩn thận, ngay cả những nếp nhăn ở trên váy cũng được vuốt rất cẩn thận.

Cô ôm má ngồi nhìn một lúc, trong lòng vui sướng như trào ra bọt nước.

Trong cuộc đời cô chưa từng có thứ đồ nào đẹp tới như vậy, đẹp tới mức mà cô còn không nỡ mặc vào mà chỉ muốn nâng niu trân trọng.
Trước khi đi ngủ vào buổi đêm, Cố Uyển còn nghĩ cô phải đối xử thật tốt với Tần Chí Quân, tốt hết mức trong suốt quãng đời còn lại sau này.
Ngay khi ánh nắng ban mai vừa ló dạng, cô đã rời khỏi giường từ lâu.

Cô mở hòm quần áo ra rồi đặt chiếc váy màu vàng một cách ngay ngắn ở lớp trên cùng bên trái hộp, cô cong môi lấy bộ quần áo mặc ở nhà ở bên phải vào rồi cất hòm quần áo đi với vẻ cẩn thận.

Ly trà thường hay đặt ở trên hòm quần áo đã được cô bỏ trên bệ cửa sổ vào tối hôm qua.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, cô không ăn sáng mà cầm cây gậy gỗ hôm qua định đi ra ngoài thì gặp Cổ Kim Thịnh đi từ bên ngoài vào.

Ông vừa đi ra đồng về xong, thấy cô như vậy thì hỏi: “Con lên núi à?”
“Vâng.” Cố Uyển gật đầu.
Trên gương mặt đen như than của Cố Kim Thịnh lộ ra nụ cười hiếm hoi, ông gật đầu nói: “Con đừng có đi một mình, con gọi anh trai con đi cùng đi.

Nhớ cẩn thận một chút, không được đi sâu vào bên trong, đi dạo bên ngoài xong thì về nhà ăn điểm tâm.
Dứt lời, ông gọi Cố Siêu để thằng bé đi dạo trên núi với em gái.
Nghe được lên núi, Cố Siêu sáng mắt lên.

Ngày hôm qua, em gái cầm về nhà bốn con gà rừng, một con đưa cho nhà họ Tần, một con hầm ở nhà vào hôm qua còn hai còn còn lại thì đem bán cho trạm thực phẩm được hơn bốn tệ.
Lúc đầu, nhà họ Cố hoàn toàn không thể tin nổi một người trầm lặng và sống nội tâm như Cố Uyển lại có thể săn đồ ở trên núi, cho dù đã có tiền lệ là bắt được chim sẻ nhưng dù sao bọn họ cũng không được chứng kiến tận mắt.
Theo như Cố Uyển kể sức mạnh của cô đã dần dần phát triển kể từ khi cô mười lăm tuổi, lúc đầu còn sợ người khác biết được sẽ chê cười nhưng may mà lần đó phát hiện ra cô có khí lực lớn đánh chim sẻ rất chính xác và vì muốn trong nhà có thêm thịt ăn nên cô mới thử đi lên núi săn gà rừng.
Chẳng có người nào trong gia đình nghĩ cô kỳ quặc, cô giải thích như vậy mà ai cũng tin.


Có được một gia đình như vậy đúng là quá tốt, ngay cả ánh mắt của Cố Kim Thịnh nhìn cô cũng dịu dàng hơn nhiều.
Từ trước tới nay, ông luôn tỏ vẻ lạnh lùng.
Không phải là ông không thích Cố Uyển mà trong lòng ông cho rằng con trai mới là người tiếp nhận vật gia truyền còn con gái sớm hay muộn cũng là người nhà khác nên trong tiềm thức của ông vẫn phân biệt con trai và con gái rất rõ ràng.

Nếu như được sắp xếp tầm quan trọng của đám hậu bối ở nhà họ Cố trong lòng ông thì đầu tiên là Cố Siêu và Ngưu Ngưu, sau đó là con dâu còn cuối cùng mới là Cố Uyển.

Loanh quanh trong núi hơn hai tiếng Cổ Siêu nở nụ cười không thấy răng, trong ánh mắt của anh ấy tràn ngập sự sùng bái đối với em gái nhà mình.

Được nhìn tận mắt so với tưởng tượng lại càng khiến cho anh ấy cảm thấy kinh ngạc hơn, anh ấy cũng cầm cây gậy gỗ thử vài lần nhưng đến một cọng lông của gà rừng cũng không dính.

Tất nhiên là có Cố Uyển ở phía sau bổ thêm cho mấy thứ kia vài phát khiến chúng không thể chạy được nên hiện tại giỏ cỏ ở trên lưng anh ấy có ba con gà rừng và một con thỏ rừng.
Vương Thủy Anh và Chúc Phượng Tiên đều biết hai anh em đi làm gì nên đã cố ý nấu bữa sáng muộn một chút, lúc này khoai lang trong nồi vẫn còn nóng.

Vương Thủy Anh là người vui mừng nhất, ngay khi Cổ Siêu vừa bước vào sân, chị đã mở giỏ ra xem đồ trong đó rồi hỏi: “Đây là đồ săn được sao?”
Cổ Siêu gật đầu với ý bảo chị vào trong nhà xem lại.

Khi cả nhà nhìn thấy gà rừng và thỏ ở trong giỏ đều cảm thấy vô cùng phấn khích, người phấn khích nhất chính là Cố Siêu, anh ấy thậm chí còn kể Cố Uyển săn thú hoang như thế nào đến nước bọt tung tóe.

Trông thấy mọi người phấn khích một hồi, Cố Uyển mới kéo tay áo của Chúc Phượng Tiên rồi nhỏ giọng nói: “Mẹ, con muốn đưa cho thím Xuân Hoa một con.”
Trong lòng Vương Thủy Anh nói thầm hôm qua vừa mới tặng một con, hôn nay lại tặng tiếp ư? Tuy nhiên chị ta lại nghĩ rằng đó là nhà chồng tương lai của em chồng mà đống đồ này cũng là của em chồng nên đó cũng là chuyện nên làm.
Thật ra trong lòng Chúc Phượng Tiên cũng hiểu được, bà vừa nói vừa cười cười với Vương Thủy Anh: “Hôm qua Chí Quân mới đi lên tỉnh còn mua cho chúng ta một cân kẹo bơ, là đồ do Thượng Hải sản xuất.

Mẹ còn chưa nỡ lấy ra ăn, đợi lát nữa mẹ đi lấy hai viên còn con đi lấy nước nóng cho Ngưu Ngưu uống.

Nó còn mua cho Tiểu Uyển nhà chúng ta một chiếc váy rất đẹp nữa, e rằng không rẻ tí nào.

Vương Thủy Anh nghe ra còn có chuyện này, chị nhìn sang cô em chồng còn đang xấu hổ thì cười trêu ghẹo: “Mẹ, hiện tại Tiểu Uyển nhà chúng ta càng ngày càng xinh đẹp, một dáng vẻ nhỏ nhắn khiến cho người ta thấy đau lòng.”
Da mặt Cố Uyển mỏng nên không chịu nổi sự trêu ghẹo như vậy của chị dâu cô, cô dắt lấy một con gà rừng đi ra ngoài rồi nói: “Con đi qua đó tặng đồ trước đây.”
Vương Thủy Anh ở phía sau nở nụ cười, em chồng là cô gái có da mặt mỏng nhất mà chị từng gặp.
Cố Uyển nghe thấy anh trai nói với chị dâu: “Tiểu Uyển thẹn thùng nên em đừng trêu ghẹo con bé nữa.

Con bé còn chưa ăn sáng đâu, vừa nghe được em nói đã chạy ra ngoài rồi.”
Sau cùng là tiếng nói và phản ứng của Vương Thủy Anh.
Hôm nay nhà họ Tần cũng rất náo nhiệt, mọi người trong gia đình đều ở nhà nên khi thấy Cố Uyển mang chim trĩ tới lại có phản ứng không giống nhau.
Tần Chí Hoa và Tần Chí Cương vừa nhìn thấy là thịt gà tới vừa nhiệt tình lại vừa ngại ngùng, hai mắt Tần Hiểu Muội sáng ngời vì hưng phấn còn sự chú ý của Tần Chí Quân không đặt lên con chim trĩ mà chỉ nhìn thấy Cố Uyển không mặc chiếc váy mà anh mua thì trong lòng cảm thấy hơi thất vọng.

Trong tiềm thức, Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa cảm thấy không được tốt lắm nên Lâm Xuân Hoa nói: “Đứa trẻ này, cháu vừa tặng một con ngày hôm qua rồi mà sao hôm nay lại tặng bên này tiếp nữa.

Đồ tốt như vậy cháu cứ giữ lại ở nhà mà ăn.”
Cố Uyển lặng lẽ nhìn Tần Chí Quân còn anh cũng cũng đang nhìn cô.

Vừa hay ánh mắt của hai người chạm nhau khiến cho cô cảm thấy người mình như bị bỏng vậy.

Cô vội đảo mắt nói chuyện với Lâm Xuân Hoa: “Cháu muốn cho anh Tần bồi bổ cơ thể.”
Nghe vậy, Lâm Xuân Hoa vui mừng khôn xiết, có thể làm cho Cố Uyển nghĩ tới Tần Chí Quân còn khiến cho bà ấy vui vẻ hơn cả khi cho bà ấy các món ăn sơn hào hải vị.

Bà ấy bỏ qua con gà rừng trên tay của Cố Uyển, kéo cô tới bàn vuông ngồi xuống nói chuyện: “Một người đàn ông cao lớn như nó thì cần gì phải bồi bổ, cháu mới là người cần phải bồi bổ nhiều hơn.

Cháu ngồi xuống trước đi để thím đi pha cho cháu một cốc sữa mạch nha cho cháu uống”
Bà ấy vừa nói xong, mấy anh em Tần Hiểu Muội, Tần Chí Cương và Tần Chí Hoa đều vô cùng ghen tị.

Cả đám nhìn Lâm Xuân Hoa nhưng Lâm Xuân Hoa không hề quay lại nhìn mà xoay người đi lấy sữa mạch nha và chỉ để lại cho ba đứa con một cái gáy.
Cố Uyển cảm thấy hơi xấu hổ trước sự nhiệt tình của Lâm Xuân Hòa cô đưa con gà rừng trên tay cho Tần Hiểu Muội với ý bảo cô ấy nhận lấy.

Tần Hiểu Muội từng thấy Cố Uyển bắt gà rừng nên cô ấy nhận lấy đầy vẻ thoải mái rồi mang tới phòng bếp.
Một lát sau, Lâm Xuân Hoa ôm hai ống sữa mạch nha đi ra rồi cầm lấy một cái cốc sạch sẽ.


Sau khi mở ống ra, bà ấy múc hai muỗng vào cốc, chờ bà ấy đổ nước nóng vào trong, mùi thơm của sữa hòa cùng với hương vị ngọt ngào nồng đạm bay khắp cả căn nhà.
Lâm Xuân Hoa đưa cốc sữa mạch nha cho Cố Uyển, bà ấy vừa đậy mạch nha lại vừa nói: “Ở đây thím có hai ống, lát nữa Tiểu Uyển đem một ống về nhà mà pha uống còn ống này thím vừa mới mở ở trong phòng Chí Quân, lúc nào cháu qua đây chơi thì cứ gọi thằng bé pha cho cháu uống.”
Cố Uyển nào dám làm vậy, cô cầm chiếc cốc trên tay lắc đầu dữ dội.

Lâm Xuân Hoa cười tủm tỉm với gương mặt trìu mến thúc giục cô uống khiến cho Tần Chí Cương và Tần Chí Hoa ở bên cạnh cùng với Tần Hiểu Muội vừa mới quay trở lại từ phòng bếp ghen tị chết đi được.

Mẹ, con gái của mẹ còn đang ở bên cạnh, mẹ có nhìn thấy hay không?
Lâm Xuân Hoa không hề nhìn thấy, bà ấy còn đang bận nhìn Cố Uyển nữa.

Phải nói Tiểu Uyển càng ngày càng xinh đẹp, mọi người đều nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn lại càng cảm thấy vừa lòng.

Hiện tại, bà ấy nhìn Cố Uyển cũng có tâm trạng y như vậy, càng nhìn lại càng cảm thấy vừa lòng hơn.
Thấy mẹ rất thích Cố Uyển, ý cười trong mắt của Tần Chí Quân lại càng tăng lên.
Không biết là cố ý hay vô tình mà người nhà họ Tần dần dần đều tỏ vẻ có việc phải đi ra ngoài.

Tần Hiểu Muội không hiểu chuyện cũng bị Lâm Xuân Hoa sai đi giặt quần áo ở bên hồ.
Cố Uyển cảm thấy mình cũng nên nhanh chóng rời đi nhưng cô còn muốn ở lại nói lời cảm ơn với Tần Chí Quân.

Cô còn tự nhủ trong lòng rằng vẫn còn mấy ngụm sữa mạch nha chưa uống xong nữa mà lãng phí lại không tốt.

Tuy nhiên khi cô định ngửa đầu uống nốt sữa mạch nha nhưng cô mãi mà vẫn chưa đưa cốc lên miệng uống.
Tần Chí Quân thấy cô nhóc cứ nhìn chằm chằm vào cái lỗ trên bàn mãi, anh cười hỏi: “Sao em không mặc váy mới, em không thích sao?”
Cố Uyển vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh, cô lắc đầu: “Không phải, em thích lắm.

Cảm ơn anh!”
Cô thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng nói ra được, hai má cô khẽ đỏ lên vì căng thẳng.
Thấy cô như vậy, Tần Chí Quân không khỏi nở nụ cười nói: “Em uống hết sữa mạch nha đi, anh có thứ này muốn đưa cho em.” Nói xong, anh đi về phòng mình trước.
Nghe lời anh nói, Cố Uyển vô thức cầm chiếc cốc lên rồi uống nốt phần sữa mạch nha còn lại.

Cô nhìn thấy cửa phòng của Tần Chí Quân mở ra, cô cảm thấy hơi do dự xem mình có nên vào hay không..