Lúc đó, Tần Hiểu Muội đang ở trong phòng dùng máy may để may quần áo mùa đông cho anh ba, tiếng máy may kêu rè rè, đột nhiên cô ấy nghe thấy bên ngoài Cố Uyển kích động hô một tiếng "Mẹ".
Sau đó lại nghe thấy mẹ cô ấy vui mừng lại khẩn trương, nói: “Uyển Uyển, đừng đứng dậy, đừng đứng dậy, con cứ ngồi đi.”
Tần Hiểu Muội dừng đạp máy may, đứng dậy chạy ra ngoài.
“Mẹ, mẹ quay lại rồi?”
“Ừ, mẹ quay lại rồi đây.” Lâm Xuân Hoa cũng chưa nhìn kỹ Tần Hiểu Muội, mà xoay người chào hỏi binh lính đưa bà ấy đến và mời anh ta ở lại nghỉ ngơi.
Người binh lính lái xe đâu dám ở lại, lịch sự xin phép rời đi.

Lâm Xuân Hoa nhìn thấy trên bàn có một đ ĩa táo, bước nhanh tới lấy một trái chạy đuổi theo đưa cho anh ta.
Lúc quay trở lại, nhìn thấy một đ ĩa đầy táo, nhớ rằng ông nhà nói thằng ba bán thứ này, lại thấy nó để cho Uyển Uyển không ít, Lâm Xuân Hoa đối với con trai thứ ba là khá hài lòng.
“Mẹ, sao không báo với con một tiếng mà đã tới rồi, mẹ có thể đi từ ga tàu tìm đến đây sao? Nhỡ không tìm được thì phải làm sao, nên gọi điện để chúng con ra đón mới phải.” Cố Uyển kéo bà ấy ngồi xuống, Tần Hiểu Muội cũng ngồi xuống trên ghế sô pha, trong lòng cảm thấy chị dâu nói đúng, mẹ cô thật là liều lĩnh.
Lâm Xuân Hoa nhìn thấy Cố Uyển, trong lòng lúc này mới thả lỏng, nghe được lời cô nói, bà ấy đáp: “Mẹ tự tìm được, không nên gây phiền hà cho các con làm gì.

Mấy ngày trước mẹ gọi điện, lại nghe được tin Chí Quân đi làm nhiệm vụ rồi, con nói thử xem lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà nó vẫn dám đi, bây giờ nó còn chưa trở về?”
Cố Uyển lắc đầu nói: “Có thể còn năm sáu ngày nữa mới về ạ.”
Lâm Xuân Hoa cảm thấy gả cho một quân nhân thật không dễ dàng gì, vỗ nhẹ vào tay Cố Uyển nói: “Chí Quân không ở bên cạnh con có lo không? Cũng khổ cho con, vợ quân nhân không dễ dàng gì.”
Sau đó, bà ấy nhẹ nhàng chạm vào bụng của Cố Uyển qua áo lông vũ, tấm tắc nói: “Mẹ mới về chưa đầy hai tháng thôi, sao mà bụng đã lớn thế này.”
Trông còn lớn hơn bụng của vợ thằng hai lúc sắp sinh, lúc nãy vừa bước vào cửa thấy Cố Uyển đứng dậy đón, nhìn đến bụng cô to đến như vậy, bà ấy sợ hãi phải bảo cô ngồi yên.
Cố Uyển tự nhiên rất lo, trong mười ngày kể từ khi Tần Chí Quân rời đi, bụng của cô lớn lên từng ngày, đừng nói là mẹ chồng gần hai tháng không gặp thấy to, ngay cả chính Tần đại ca lúc này mà nhìn cũng sẽ cảm thấy bụng to lên quá nhanh, so với mười ngày trước thì to lên hai ba vòng.
“Mười ngày gần đây phát triển rất nhanh, bản thân con cũng cảm thấy mỗi ngày đều lớn thêm một vòng, bất quá còn có Hiểu Muội giúp đỡ, mấy ngày nay em ba cũng đã chuyển về, ngay cả công việc kinh doanh mỗi buổi chiều đều hoãn lại, vì vậy con không có gì phải lo lắng, giờ có mẹ ở đây con cũng thấy an tâm hơn."
“Chỉ là tối đi ngủ nhìn bụng mình cũng thấy căng to quá, theo nhẽ, tính ra phải hai tháng nữa mới sinh, đến lúc đó bụng lại lớn đến cỡ nào nữa chứ.”
Lâm Xuân Hoa thấy cô thực sự căng thẳng thì vội vàng an ủi.
“Đừng sợ, sau khi ăn tối mẹ sẽ đến nhà quân y Lâm nhờ ông ấy đến khám cho con."

Lâm Xuân Hoa tới, không chỉ có Cố Uyển yên tâm hơn nhiều, mà Tần Hiểu Muội cũng thở phào nhẹ nhõm, trước đó ông Lâm quân y cũng có nói rằng sinh đôi có thể được sinh sớm hơn.

Sau khi anh cả đi làm nhiệm vụ, cô ấy nhìn bụng của Cố Uyển lớn nhanh như vậy, thật sự sợ chị dâu mình sẽ sinh sớm, tối vừa rồi đỡ Cố Uyển đi ngủ, cô ấy căng thẳng không nguôi.
Lâm Xuân Hoa nói chuyện với Cố Uyển một lúc, sau đó mới nhìn sang con gái của mình, đôi mắt sáng lên.
“Ôi không ngờ đấy, Hiểu Muội, đứng lên để mẹ xem xem.”
Nghe vậy, Tần Hiểu Muội ngơ ngác, ngoan ngoãn đứng lên.

Lâm Xuân Hoa bước tới, để con gái xoay một vòng, nói: “Vẫn là anh trai cả và chị dâu của con nuôi tốt nhé, trắng lên nhìn sáng sủa hẳn, chiếc áo bông màu đỏ này cũng rất đẹp, có phong cách nữa, anh trai và chị dâu mua cho con hả?"
Tần Hiểu Muội bật cười, mẹ cô ấy cũng thật tuyệt, giờ mới chịu để mắt đến cô ấy.
“Vâng, chị dâu nhờ anh trai mua cho, anh ba cũng có một chiếc, mua ở cửa hàng bách hóa, chị dâu Thu Mai nói rằng chiếc áo này không hề rẻ.”
Cô ấy có được anh cả chị dâu tuyệt vời, điểm tốt này phải kể cho mẹ nghe mới được, giúp chị Cố Uyển ghi điểm trong mắt mẹ, mà ngờ đâu trong lòng mẹ cô ấy, Cố Uyển vốn đã được điểm tuyệt đối rồi, nói chung là rất vừa lòng.
Con trai con dâu đối xử tốt với con gái mình, trong lòng Lâm Xuân Hoa càng thêm phấn khởi, bà ấy cũng biết Cố Uyển là người như thế nào, bà cũng không nói lời khách sáo, chỉ là trong lòng đều ghi nhớ điểm tốt của con dâu.
Bây giờ đã là mười hai giờ trưa, Cố Uyển sợ Lâm Xuân Hoa ở trên tàu ăn không ngon, nên kêu Hiểu Muội nấu cơm trước.

Lâm Xuân Hoa nghe vậy trợn mắt, sao đến giờ vẫn chưa nấu cơm? Bà ấy còn tưởng mọi người đã ăn cả rồi chứ.
Cố Uyển nói Tần Chí Hoa hôm nay có chút chuyện, có lẽ sẽ trở về lúc một giờ, bọn họ dù sao cũng không đói, cho nên mới nghĩ đến một giờ ăn cho tiện.
Lâm Xuân Hoa nghe vậy...
Bà ấy không nỡ nói Cố Uyển, nên quay sang nói con gái mình.
“Con cũng thật không biết suy nghĩ, chị dâu con đang mang thai song sinh, sao có thể để chị dâu đợi Chí Hoa được, Chí Hoa về muộn hâm nóng lại là được rồi.”
Cố Uyển thấy Hiểu Muội bị trách cứ, nhanh chóng giữ chặt Lâm Xuân Hoa nói: “Mẹ, cái này sao trách Hiểu Muội được? Là do con gần đây thèm ăn, mười một giờ là pha sữa mạch nha uống rồi, lại còn ăn thêm ba miếng bánh ngọt, nên một lúc không thấy đói, Hiểu Muội thấy con ăn như thế mới nghe theo con đi nấu cơm muộn ạ.”
Tần Hiểu Muội gật đầu, cô ấy là người không đáng tin vậy sao?
Lâm Xuân Hoa cho là, sữa mạch nha và mấy miếng bánh ngọt nhỏ làm sao có thể no được, bây giờ phải vào bếp nấu bữa trưa.


Cơm đã nấu rồi, thịt cũng hấp trong nồi hấp cơm, lúc này chỉ có một món rau xào nấu canh là được, Lâm Xuân Hoa tay chân nhanh nhảu, một món mặn một canh nhanh chóng được dọn ra.

Để lại phần cơm cho con trai mình, mười hai giờ rưỡi ba mẹ con cùng nhau ăn trước cho nóng.
Một giờ rưỡi Tần Chí Hoa trở về, Chu Trường An cùng một người đàn ông trung niên khác giúp anh ấy khiêng một cái cũi màu gỗ đi lên.
Anh ấy thấy Lâm Xuân thì ngớ người, chờ hỏi xong chuyện mẹ tới đây thế nào, thì liền giơ ngón tay cái khen ngợi Lâm Xuân Hoa.
Lâm Xuân Hoa không nghe lời xu nịnh của anh ấy, bà ấy qua xem cái cũi.

Bà đã từng nhìn thấy thứ này rồi, trong cửa hàng bách hóa nơi bán quần áo trẻ em, loại này cũng không khác mấy, nhìn không to lắm mà đắt thật, Lâm Xuân Hoa hỏi thử, mất đến 58 tệ.

Thằng nhóc này giỏi lắm, ở quê của bọn họ mất tiền tìm thợ mộc đều có thể làm được cái giường lớn.
Tần Chí Hoa đưa 5 hào phí vận chuyển cho người đàn ông trung niên chở đồ bằng xe ba bánh, cũng cảm ơn Chu Trường An đã đưa hai người đi.
Người lạ không được tùy ý vào nơi đóng quân, lúc mang đồ vào, Chu Trường An đương nhiên đi theo người ta ra ngoài.

Sau khi hai người rời đi, Lâm Xuân Hoa nhìn thằng ba nhà mình, hỏi: “Kiếm được vậy cơ à? Đợt hè vừa rồi mẹ thấy trong cửa hàng bách hóa, 58 tệ lận.”
Tần Chí Hoa cười toe toét, giơ hai ngón tay ra vẫy vẫy.
“Con đã nhờ Hà Thành giúp một tay, bao gồm cả chi phí nguyên vật liệu nhân công, tổng cộng là 20 tệ.

Tính ra cũng hời.” Trong lời nói anh ấy rất tự hào vì đã tiết kiệm được hàng mấy chục tệ.
“Tặng cho các cháu, chị dâu lần này song sinh.

Con nghĩ rằng chiếc giường một mét rưỡi sẽ đủ cho một gia đình bốn người.


Cái giường này hai bên có song bảo vệ, con còn dặn Hà Thành là làm sao có thể tháo rời, tháo rời rồi đặt một bên trên giường lớn sẽ rất vừa vặn.

Hai đứa cháu nhỏ có thể ngủ trên giường nhỏ, cũng có thể nằm ở cả giường lớn của anh trai và chị dâu, bọn nhóc sẽ không bị rơi xuống đất.”
Mắt Lâm Xuân Hoa sáng lên, hỏi Tần Chí Hoa: “Chiều cao giống nhau không?”
“Giống nhau, con nhờ Hiểu Muội đo mà.” Làm sao anh ấy có thể lơ là một chi tiết nhỏ như vậy.
Lâm Xuân Hoa vỗ vỗ anh ấy, nở nụ cười hãnh diện: “Trông ra dáng chú rồi đó, không tệ.”
Cố Uyển cũng rất thích cái cũi này, tay sờ dọc cái song, làm thật tỉ mỉ, không một vết xước.
Tần Chí Hoa nhìn thấy cô, cười hỏi: “Chị dâu, cái này được không?”
Cố Uyển khen ngợi chân thành: “Cực kì tốt, em ba thật có tâm, thay mặt Bình An và Điềm Bảo cám ơn chú.”
Lâm Xuân Hoa nhận thấy tên của cháu đã được đặt xong cả rồi, liền chuyển sự chú ý từ cái cũi sang đứa cháu nhỏ, khen rằng Bình An và Điềm Bảo nghe rất hay, rồi hỏi Cố Uyển: “Cảm giác như một trai và một gái hả con?”
Cố Uyển gật đầu nói: “Con và Tần đại ca đều cảm thấy trong hai đứa sẽ có một cậu bé hoạt bát năng động, còn một cô bé thì trầm tính hơn, nhưng điều này không thể chuẩn được, nên cứ đoán vậy rồi đặt tên theo, sau này không phải thì đổi lại.”
“Nghĩ vậy thì sao không như vậy cơ chứ? Con có nhớ khi con hỏi Hách Thu và Hách Đông rằng trong bụng con có em trai hay em gái không, một người nói là em trai và người kia nói là em gái, lúc đó, không nghĩ là sinh đôi, người ta nói trẻ con mồm miệng rất linh, mẹ thấy đúng là long phượng thai đó.”
Chuyện là như vậy, Cố Uyển nheo mắt mỉm cười, cô cũng mong mình sẽ sinh được một trai một gái, trai gái song toàn thật tốt.
Tần Hiểu Muội và Tần Chí Hoa định xách cũi vào phòng xem thử, Lâm Xuân Hoa đã đỡ Cố Uyển đứng lui ra xa, đợi đến khi hai đứa em trai em gái đem cũi vào mới vào xem thử.

Không nhịn được lại khen ngợi Tần Chí Hoa một lần nữa.
Khi Tần Chí Hoa ăn cơm, Lâm Xuân Hoa mở một cái túi lớn bà ấy mang theo, từ bên trong lấy ra mấy thứ tã lót của cháu, quần áo len, quần áo bông, giày đầu hổ, mũ nhỏ được gấp gọn gàng chiếm hơn một nửa túi.

“Đều là đồ mẹ may ở nhà, giặt sạch rồi phơi khô, đợi Bình An và Điềm Bảo chào đời rồi tự tay mặc cho chúng.”
Bà ấy từ bên trong lấy ra một lọ đường đỏ lớn, thấy vậy Cố Uyển đau lòng: ”Thứ này trong cửa hàng bán lẻ cũng bán, xa như vậy mẹ đem theo nhọc công quá.”
Lâm Xuân Hoa lắc đầu, nói: “Có gì mà nhọc công đâu, phần lớn thời gian là ngồi trên xe, đồ bán ở cửa hàng tạp hóa làm sao tốt được bằng cái này.

Đây là đường đỏ viên do nhà Trương Hà Hoa tự làm đấy, con gái bà ấy lấy chồng ở làng lân cận vào năm ngoái, mẹ lấy phiếu thịt và tiền đổi được nhiều lắm, đến ngày con ở cữ thì đem cái này ra ngày ngày nấu cháo.”
Bà về quê chưa đầy hai tháng, còn phải chăm sóc vợ chồng em hai và đứa bé, lại còn may bao nhiêu là quần áo, không biết bà đã dành bao nhiêu đêm để thắp đèn.

Còn có đường đỏ, chỉ vì chất lượng tốt hơn chút, bà ấy đã hao tốn bao nhiêu công sức, chuyện này bảo Cố Uyển phải nói gì mới tốt, cô không nói nên lời, trong lòng lại vô cùng cảm kích mẹ chồng.

Tần Hiểu Muội dọn từng món đồ vào phòng của Cố Uyển, cất kỹ vào tủ.

Gần đây, hầu hết quần áo của Cố Uyển đều được Hiểu Muội thu dọn rồi cất vào tủ quần áo.

Tầng tủ trên thì không nói, tầng giữa và tầng dưới Cố Uyển phải ngồi xuống để cất, Hiểu Muội nhìn đến kinh hãi, cô lúc này cúi xuống cũng không nhìn thấy ngón chân mình nữa rồi.
Chập tối, Lâm Xuân Hoa đi mời ông Lâm đến khám cho Cố Uyển, bụng của cô quả thực rất lớn, nhưng thân thể điều hòa tốt, nước da hồng hào, không có gì đáng lo, ông Lâm chỉ có thể nói nguyên nhân là do sinh đôi.

Thật ra ông cũng chưa từng thấy mang song sinh bụng to như thế này, lại dặn dò hết sức cẩn thận đừng để bị đụng trúng.
Lâm Xuân Hoa tiễn ông ấy, nói trời càng ngày càng lạnh, thời gian sinh nở là vào tháng hai, lúc đó ở thành phố B sẽ có tuyết rơi, bà ấy lo lắng rằng sẽ sinh con trên đường tới bệnh viện.
Ông Lâm nghĩ một hồi, giới thiệu một nữ bác sĩ quân y cho: “Cô ấy ngoài ba mươi tuổi, có một số kinh nghiệm về sản khoa, sống trong cùng một khu nhà với gia đình tôi, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cô ấy, nếu sinh trên đường đến viện có cô ấy đi theo xe, như vậy có thể an tâm hơn.”
Lâm Xuân Hoa chính là tính nói những lời này, lại nghe được là một nữ bác sĩ quân y, quả thật là chuyện vui mừng ngoài ý muốn.
“Vậy thì thật tốt, nhưng vẫn phải cảm ơn bác sĩ Lâm, nếu ông không ngại thì đưa tôi đến nhà bác sĩ đó một chuyến, tôi cùng ông qua đó nhờ vả cho có lòng thành.”
Ông Lâm thấy dáng vẻ sốt sắng của bà ấy với vấn đề của Cố Uyển, cũng hiểu rõ, mỉm cười nói rằng điều đó nên làm, rồi dẫn Lâm Xuân hoa đi theo.
Vào ngày năm tháng mười hai, ngày chín tháng mười một âm lịch, ngày thứ ba sau khi Lâm Xuân Hoa đến, thành phố B có tuyết rơi.
Giữa trưa, bụng của Cố Uyển bỗng nhiên đau một hồi, Lâm Xuân Hoa đang nấu trứng luộc đường cho Cố Uyển ở trong bếp thì nghe thấy giọng nói run rẩy của Cố Uyển:
“Mẹ, Hiểu Muội, con đau bụng quá.”
Tần Hiểu Muội sững sờ, nhanh chóng gọi Lâm Xuân Hoa.
Lâm Xuân Hoa vừa trải qua việc Vương Hải Quyên sinh nở vào cuối tháng mười, lúc này bà ấy là người bình tĩnh nhất, dìu Cố Uyển vào phòng tắm, nói cô xem lại xem có bị chảy máu không.

Ở bên ngoài đợi một lúc, nghe được Cố Uyển trong phòng tắm nói có thấy máu, bà lại trấn an một câu, sau đó kêu Tần Hiểu Muội đi tìm Chính ủy Chu mượn xe đến bệnh viện, rồi kêu Tần Chí Hoa đi tìm nữ bác sĩ quân y mà bà ấy đã nhờ trước đó để đi cùng họ.
Hai đứa em trai, em gái vội vàng đi ra ngoài, Lâm Xuân Hoa đi vào phòng của Cố Uyển nhanh chóng thu dọn bốn bộ quần áo trẻ em, tã lót còn có quần áo thay cho Cố Uyển, còn lấy từ trong tủ toàn bộ tiền và tem phiếu mà bình thường Cố Uyển hay cất.
Tần Hiểu Muội chạy một mạch đến văn phòng tiểu đoàn một, nhờ một binh lính chạy đi báo giúp cô ấy, nhưng tiếc là Chính ủy Chu không có ở đó, trong phòng làm việc chỉ có một người, người binh lính nói với cô ấy đó là Phó Tiểu đoàn trưởng Giang.
Tần Hiểu Muội nghe nói là Phó tiểu đoàn trưởng, nghĩ đều có thể làm chủ, liền chạy đến báo rõ tình hình.
Giang Hạo nghe nói cô ấy là em gái của lão đại nhà mình, lại nghe đến Cố Uyển sắp sinh, anh ấy bảo cô ấy quay về đợi, rồi quay người đi tìm xe.
Tần Hiểu Muội không thấy xe sao dám quay về, chạy theo sau Giang Hạo, đến khi anh ấy vào văn phòng lấy chìa khóa xe, cô ấy liền theo xe jeep đến khu nhà tập thể mới cảm thấy an tâm hơn được một chút..