Ông nhìn Tạ Minh Đồ tỉ mỉ hơn, lại đánh giá Tô Hiểu Mạn từ trên xuống dưới, thấp giọng cảm khái một câu: “Quả nhiên là anh hùng không hỏi bề ngoài…”

Tô Hiểu Mạn: “...”

Tô Hiểu Mạn liếc mắt nhìn Tạ Minh Đồ một cái.

Nói anh đó, Tạ Cẩu Tử.

Tạ Minh Đồ không thể hiểu nổi: “???”

Tuy rằng Tạ Minh Đồ không hiểu ý tứ của Tô Hiểu Mạn lắm, nhưng mà anh rất vui, cười rất tươi với Tô Hiểu Mạn, lộ ra vài cái răng trắng tinh.

“Tô Hiểu Mạn: “...”

Thật là không cứu nổi gia hỏa này nữa, không thèm để ý bộ dang mình chút nào, cũng không có chút ý thức về hình tượng nào cả.

Ba người bọn họ ở bên này nói chuyện sôi nổi, sau khi kẻ mặt lạnh là Chu Hạ Cường nhiệt tình lên thì cực kỳ gây chú ý khiến cho Hà Lượng ở cùng đội bắt đầu bất mãn.

Hà Lượng chướng mắt Chu Hạ Cường vẫn luôn khen Tạ Minh Đồ.

“Người nhà quê chẳng có kiến thức gì cả, chỉ là sửa cái máy kéo mà thôi, có bản lĩnh thì vào thành mà sửa xe bốn bánh, xe hơi, tôi còn sợ là bọn họ chưa gặp xe hơi bao giờ cơ…”

Khương Yến Đường đứng ở bên cạnh gã ta không rên một tiếng, trong đầu còn hồi tưởng lại lời nói ban nãy.

“Năm nay hai chúng tôi vừa mới kết hôn.”

Lúc Tô Hiểu Mạn nói ra những lời này, ngữ khí bình tĩnh vô cùng, như thể đang trần thuật lại sự thật, cũng không có sự thẹn thùng của một cô gái vừa mới lấy chồng.

Hiện tại cô thật sự cam tâm tình nguyện cưới Tạ Minh Đồ ư?

Khi họ đến thôn, Chu Quân Hữu là đội trưởng đội sản xuất thôn Vĩnh Cần đến tiếp đón bọn họ, giúp sắp xếp chỗ ở cho tám người họ.

"Ngôi nhà cuối thôn bây giờ là nơi ở của thanh niên trí thức."

“Chỗ đó mới xây dựng lại làm chỗ ở cho thanh niên trí thức, điều kiện cũng không tồi.”

Đội sản xuất Vĩnh Cần là đại đội sản xuất có điều kiện tương đối giàu có trong số các đại đội gần đó, ngôi nhà cho thanh niên trí thức xuống nông thôn ở cũng đều do đội sản xuất bỏ tiền ra xây dựng lại.

“Có mấy căn phòng trống, haiz, ở đó cũng có ba thanh niên trí thức, nếu không thì mấy người đến ở bên đó đi, điều kiện ở đó cũng không tồi, mấy người vừa lúc cũng có ba thanh niên tri trí thức, thật trùng hợp, đến bên đó đi, mọi người làm văn hóa với nhau sẽ có đề tài để nói chuyện.”

“Còn có thể thêm một người nữa.”

“Để một cô gái cũng đến ở đấy đi, cô gái, cô đến đấy nhé.” Đội trưởng Chu chỉ về phía Trương Lị Lị.

“Những người khác sẽ chia ra ở lại nhà của người dân trong thôn, có một số nhà có điều kiện không quá tốt, mọi người chịu khó một chút…..”

Trương Lị Lị không ngờ được đội trưởng Chu sẽ chỉ về phía mình, cô ấy vui mừng khôn xiết, điều đó có nghĩa là bốn người Khương Yến Đường, Triệu Thanh Thanh, Hà Lượng và cô, sẽ đến ở cùng với đoàn thanh niên trí thức thôn Vĩnh Cần.

Cô đã nhìn thấy ngôi nhà mà vừa rồi đội trưởng Chu chỉ rồi, là ngôi nhà mới xây, tình trạng không tồi.

Điều đáng tiếc duy nhất là Hà Lượng cũng nằm trong số đó.

Trong lòng Trương Lị Lị thề rằng cô sẽ không bao giờ để ý đến Hà Lượng, nếu như Hà Lượng lại đeo bám cô, cô sẽ mang việc đời trước cùng nhau trả thù.

Cô liếc nhìn Khương Yến Đường, khuôn mặt của anh ấy vô cùng anh tuấn, rất nhiều cô gái trong đội sản xuất Vĩnh Cần cũng đứng bên cạnh lén lút nhìn anh ấy, có người còn muốn tiến lên chào hỏi.

Trương Lị Lị không khỏi đắc ý nhìn về phía Tô Hiểu Mạn.

Cô biết tính cách của Tô Hiểu Mạn rất kén chọn, lại bị bố mẹ nuông chiều từ nhỏ, bây giờ vận may của cô ấy không tốt, không được ở trong ngôi nhà tốt, còn không biết sẽ bị sắp xếp vào hộ gia đình nào đâu.

Ở chỗ của đoàn thanh niên trí thức luôn thoải mái hơn nhiều.

Khương Yến Đường cũng được sắp xếp đến đó.

“Mấy người, ai, ông bác này, ông đến ở nhà của tôi nhé.”

“Còn chàng trai này ——”

“Hai người bọn họ sẽ ở nhà của tôi!” Chu Hạ Cường nhảy xuống khỏi máy kéo, chỉ vào Tạ Minh Đồ cùng Tô Hiểu Mạn, nói “Hai vợ chồng họ sẽ ở nhà của tôi, vừa lúc nhà tôi còn có một phòng trống.”

Đội trưởng Chu sửng sốt nói: “Anh ba Chu, anh muốn để hai người họ đến ở nhà mình à?”

Lúc Chu Quân Hữu sắp xếp chỗ ở cho mấy người này, ông ấy hoàn toàn không suy xét đến nhà của Chu Hạ Cường, bởi vì ông biết tính cách của Chu Hạ Cường, anh ấy không chào đón những người bên ngoài đến trong đội học tập.Không nghĩ tới anh ấy sẽ chủ động xin phân phối chỗ ở cho người từ nơi khác đến.

“Hai người họ là…..vợ chồng?” Đội trưởng Chu đang đoán mối quan hệ giữa đôi vợ chồng này với Chu Hạ Cường, nhưng mà ông ấy cũng không nghe nói anh ấy có họ hàng xa nào ở bên đó mà.

“Cậu ta——” Chu Hạ Cường chỉ Tạ Minh Đồ, nói: “Tên nhóc cùng tôi rất hợp ý, ngày mai tôi sẽ dạy nó cách chế tạo máy kéo……”

Đội trưởng Chu cười nói: "Quyết định vậy đi, hai vợ chồng họ sẽ ở nhà của anh nhé."

Đội trưởng Chu nghĩ thầm thế mà có chuyện tốt như vậy, xem ra vận may của đôi vợ này rất tốt, đỡ cho ông không ít phiền toái, ông còn tưởng rằng muốn huy động Chu Hạ Cường sẽ rất khó khăn, nhưng hiện tại Chu Hạ Cường vậy mà lại chủ động nhận làm việc này.

“Vậy anh lái xe đưa họ đi tham quan các ao cá của đội chúng ta, cả trại chăn nuôi ở dưới chân núi nữa.”

“Đều không biết lái máy kéo? Dạy họ một chút……thôi, không tính tiền xăng, đến lúc ý giúp chúng tôi làm việc một chút.

……

Cuối cùng, sau khi đội trưởng Chu sắp xếp cho Đường Kiến Cường đến ở nhà một hộ họ Chu khác trong thôn, việc sắp xếp chỗ ở cho tất cả mọi người đã thực hiện xong.

“Mọi người đi đường vất vả rồi, hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

“Tiểu Trương, cậu dẫn mấy người họ đến chỗ ở của thanh niên trí thức.”

Bốn người Trương Lị Lị theo một thanh niên trí thức đầu húi cua, đeo kính cận tên là tiểu Trương đi về cuối thôn, giữa thôn có một cái học nước, họ đi dọc theo hồ nước, đi được nửa đường, khi quay đầu lại thì thấy Tô Hiểu Mạn cùng Tạ Minh Đồ đang đi về phía ngôi nhà gạch hai tầng tráng lệ nhất trong làng.

Trương Lị Lị nhịn không được mở miệng hỏi: "Đó là nhà của ai vậy?"

Thanh niên trí thức tiểu Trương nhìn theo hướng của cô ấy chỉ thuận miệng đáp: "Đó là nhà của bác Chu, thường xuyên giúp người ở quanh đây sửa máy kéo."

"Nhà của bác ấy là nhà mới xây lại, kiểu dáng đẹp nhất, có máy bơm nước, có nhà vệ sinh sạch đẹp, còn lát cả gạch trắng.”

Ngôi nhà của Chu Hạ Cường cũng là ngôi nhà gạch đầu tiên trong thôn họ, ngôi nhà lớn này vừa được xây cách đây không lâu, là ngôi nhà mang phong cách thời thượng nhất trong thôn. Nhà của Chu Hạ Cường là gia đình giàu có trong thôn, anh ấy có tay nghề riêng, sửa chữa máy kéo cho người khác, chỉ cần nói mấy câu, hoạt động tay vài cái là có thể kiếm được một khoản thu nhập thêm rồi, đôi khi anh ấy còn phụ giúp vận chuyển hàng cho nhà nước, thuộc một trong số ít hộ có điều kiện của thôn.

Tô Hiểu Mạn cùng Tạ Minh Đồ đi theo Chu Hạ Cường đến nhà ông ấy, sân nhà ông ấy rất rộng, có hàng rào tre vây xung quanh, khoanh tròn một miếng đất để trồng rau, trong đó trồng rất nhiều loại rau quả, góc tường leo một giàn nho màu tím.

Góc tường phía tây xây một cái chuồng gà, mấy con gà, con vịt đang mổ lá rau dưới đất.

Chu Hạ Cường sắp xếp cho bọn họ một căn phòng ở tầng hai, cầu thang ở nông thôn khi đó đều xây ở bên ngoài, leo lên cầu thang ở bên cạnh giếng nước liền có thể đi lên tầng hai, tầng hai có bốn phòng, hai người họ sẽ ở phòng trong góc.

“Hai đứa sẽ ở phòng trên đó.”

Tô Hiểu Mạn cùng Tạ Minh Đồ cất hành lý vào phòng, con gái út của Chu Hạ Cường là Chu Hiểu Phượng ôm chăn đệm vào phòng, giúp hai người họ trải chăn đệm mới, còn lấy cho họ một chiếc chăn bông.

Chu Hiểu Phượng trạc tuổi Tô Hiểu Mạn, cô ấy có khuôn mặt tròn tròn, lớn lên vô cùng xinh đẹp, dáng người đẫy đà nhưng không béo, trên người mặc quần áo hoa màu nhạt, tính cách có chút thẹn thùng, ít nói.

"Chị tên là Tô Hiểu Mạn, em tên Chu Hiểu Phượng, tên của hai chúng ta đều có chữ "Hiểu", rất có duyên đấy." Tô Hiểu Mạn nói chuyện với cô ấy, cô cảm thấy cô gái nhỏ mặt tròn hay xấu hổ này rất thú vị.

Cô cũng vô cùng biết cảm ơn cả nhà Chu Hạ Cường đã cho hai người đến ở nhờ nhà họ.

Tính cách của Chu Hạ Cường trông hơi lạnh lùng và cứng nhắc, nhưng con gái của ông ấy lại có tính cách vừa dịu dàng vừa dễ thẹn thùng.

Vẻ mặt Chu Hiểu Phượng ngượng ngùng nói với cô mấy câu, càng nói càng thả lỏng xuống dưới, không còn căng thẳng như trước nữa.