Cuối cùng Cố Di Gia cũng tỉnh lại từ trong cơn hôn mê.

Lúc mở mắt, nhìn thấy người phụ nữ canh bên giường.

Trên người chị ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu lam, bên dưới là một cái quần đen, một mái tóc ngắn gọn gàng, trông vô cùng nhanh nhẹn.

Mày rậm mắt to, gò má căng tròn, gương mặt nhu hòa, tuy làn da không trắng lắm nhưng trên người có một loại sức sống tràn trề, là một cô gái xinh đẹp nở nang trên ý nghĩa đại chúng, trông vừa khỏe mạnh vừa có sức sống.

Người phụ nữ thấy cô tỉnh lại, gương mặt lộ ra vui mừng, quan tâm hỏi: “Gia Gia, em không sao chứ?”Cố Di Gia mở miệng, khàn khàn gọi một tiếng: “Chị dâu…”Trần Ngãi Phương đi rót nước, cẩn thận đỡ cô lên, sau khi cho cô uống nước xong, nói: “Bác sĩ nói em bị say nắng, nhưng…”Chị ấy muốn nói lại thôi.

Nói là say nắng, nhưng thực ra lúc đưa tới bệnh viện, hễ nhìn thấy sắc mặt của cô đều cho rẳng cô sắp chết rồi, ngay cả bác sĩ cũng giật mình.

May mà cuối cùng kết quả kiểm tra là thời tiết quá nóng, say nắng.

Đối với việc này, mọi người cũng không quá nghi ngờ, con ma bệnh như Cố Di Gia không thể chịu nóng, không thể chịu lạnh, thời tiết nóng như vậy, phơi vài phút dưới mặt trời, nói không chừng đã có thể ngã xuống.


Bác sĩ cũng quen thuộc với Cố Di Gia – người thường xuyên tới bệnh viện, cảm thấy đoán chừng là cơ thể của cô không ổn, cho nên phản ứng khi say nắng mới lớn như vậy.

Cố Di Gia nhìn vẻ mặt của chị ấy, trong lòng có chút hiểu.

Xem ra dáng vẻ lúc mình hôn mê quả thật rất đáng sợ, khi đó tiếp nhận ký ức, bản thân cô đã đau tới sắp chết, sắc mặt chắc chắn không quá đẹp đẽ.

Thấy Trần Ngải Phương lo lắng, cô nói: “Chị dâu, em không sao, không cần lo lắng.

”Trần Ngải Phương thấy cô vẫn uể oải, thầm biết cô đang an ủi mình, vỗ vỗ tay của cô: “Quật cường với chị dâu cái gì?”Cố Di Gia chỉ đành nói: “Có hơi choáng.

”Sau khi Trần Ngải Phương nghe xong, không nhịn được đau lòng.

Chị ấy là giáo viên trường tiểu học ở công xã, hôm nay đang lên lớp, đột nhiên có xã viên vội vã tới tìm chị ấy, nói chị ấy em chồng xảy ra chuyện rồi.

Xã viên đó cũng không nói rõ, chỉ nói sắc mặt của em chồng rất khó coi, đã được đưa tới bệnh viện, sợ là, sợ là…Khi đó Trần Ngải Phương sợ tới hồn bay phách lạc, chân đều nhũn ra, ngay cả sức đạp xe cũng không có, vẫn là giáo viên tốt bụng khác trong trường đưa chị ấy tới.

Trần Ngải Phương nghĩ tới đây liền muốn hỏi em chồng hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, còn đang truyền nước, sợ cơ thể của cô không thoải mái, lại không muốn hỏi quá nhiều vào lúc này.

Chị ấy đưa tay sờ trán của Cố Di Gia, nhiệt độ vẫn chưa giảm xuống, trong lòng không khỏi lo lắng.

Đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói đây là bình thường, bây giờ chỉ là sốt nhẹ, đã coi như khỏi rồi.

Trần Ngải Phương nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời sắp xuống núi rồi.

Chị ấy lấy một cái ca sứ bên bàn, bên trong là cháo trắng đặc sệt và một ít rau thanh đạm: “Nào, ăn một chút, em cũng đói rồi nhỉ.

” Ăn vào mới có tinh thần.

Cố Di Gia từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, cô ăn gạo sạch là chính, nhưng phải ăn thanh đạm.


Nếu không phải Cố Minh Thành giỏi giang, thăng tiến nhanh ở bộ đội, trợ cấp dần nhiều lên, chỉ sợ căn bản không nuôi nổi cô em gái này.

Thực ra Cố Di Gia không có khẩu vị gì, có thể là bởi vì phát sốt, toàn thân suy nhược, càng không muốn ăn.

Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng khó chịu như vậy, tựa như ngay cả linh hồn cũng trở nên nặng nề.

Chính vào lúc cô muốn từ chối, đột nhiên thấy có người xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

Người vào là một chàng trai mặc sơ mi trắng, quần dài đen, đeo một cái kính, nho nhã, trông giống như là người thành phố.

Dáng người cao gầy, ngũ quan cũng ổn, nhìn giống người đàng hoàng, là kiểu mà nữ đồng chí bây giờ sẽ thích.

Đáng tiếc vẻ ngạo mạn trên khuôn mặt khiến anh ta trông có vài phần lố lăng, ở trong mắt Trần Ngải Phương, không được ưa thích.

Đại khái là có một người chồng quân nhân, chị ấy càng thích kiểu đàn ông cương nghị rắn rỏi hơn, chứ không phải kiểu người thành phố ra vẻ đạo mạo lại kiêu căng.

Cố Di Gia cũng không thích, cảm thấy ánh mắt của người đàn ông trẻ này quá ngông cuồng.

Lúc này, thấy lại có một người theo người đàn ông trẻ đó đi vào.


Người vào sau là một người phụ nữ trẻ, khoảng hai mươi, ngũ quan thanh tú, tóc thắt thành hai bím đem rũ trước ngực, mặc váy sợi tổng hợp, cổ tay đeo một cái đồng hồ kiểu nữ, trông vô cùng thời thượng.

Người phụ nữ trẻ nhìn người đàn ông đó trước, sau đó nói với Cố Di Gia: “Gia Gia, thân thể của cô thế nào, đỡ hơn chưa?”Người đàn ông trẻ trầm ngâm nói: “Đồng chí Cố, nghe nói cô say nắng, cô không sao chứ?”Cố Di Gia từ trong ký ức biết được cô gái này là con gái do mẹ kế Vu Hiểu Lan dẫn tới, tên Cố Minh Nguyệt.

Năm đó sau khi cha Cố góa vợ, để chăm sóc Cố Di Gia đẻ non, được bà mối giới thiệu, cưới góa phụ Vu Hiểu Lan ở đại đội sản xuất cách vách.

Chồng của Vu Hiểu Lan là một nông binh, đã hi sinh trong một trận lũ lụt, sau đó bà ta gả vào nhà họ Cố, đổi tên của con gái chồng trước thành Cố Minh Nguyệt, muốn để cô ta xếp cùng vế chữ “Minh” với Cố Minh Thành.

Nhìn thấy Cố Minh Nguyệt, Trần Ngải Phương không có giọng điệu tốt.

Nếu cô ta thật sự quan tâm Cố Di Gia như vậy thì đã sớm tới rồi, đâu thể sớm không tới, muộn không tới, lại tới vào lúc này.

Lại nhìn cách ăn mặc đó của cô ta, rõ ràng là cố ý, người không biết còn tưởng cô ta đi đâu xem mắt.

.