Trương Quý bị Trương Căn nhìn chằm chằm, muốn lười biếng cũng không tìm được cơ hội.Mấy đứa nhỏ cũng đang làm chuyện trong khả năng của mình, đứa đầu Trương Bảo Quốc đã 10 tuổi, học lớp một, buổi sáng cũng đi học, buổi chiều không có tiết cũng qua bên nhà giúp một tay.

Đứa thứ hai thì theo lời bà nội nói đi hái rau dại, nhặt chút củi cùng chị gái em gái em trai ở trong núi.Trương Toàn và Triệu Lai Đệ sinh được ba đứa con.

Đứa thứ nhất là con trai, 11 tuổi, lớn hơn Trương Bảo Quốc một tuổi.

Hai đứa tiếp theo đều là con gái, một đứa 7 tuổi, một đứa 5 tuổi, bằng tuổi với Trương Vệ Quốc và cặp song sinh.Ngoại trừ cặp song sinh 5 tuổi và đứa bé 5 tuổi, tất cả đều phải làm việc.Lên núi hái rau dại, chăm sóc gà, lợn trong nhà, dọn dẹp vệ sinh, giặt quần áo vân vân.Ngay cả những đứa trẻ không đi lên núi cũng không được tự do nô đùa, bọn chúng phải phụ trách việc trông nhà.Trong thời đại này, thời thơ ấu của những đứa trẻ đều trải qua trong việc lao động, nếu không thì sẽ bị đói.Tô Thiển Minh và Tô Trọng rất dốc sức, sáng hôm nào làm việc xong cũng đều vội vội vàng vàng lấp đầy bụng rồi lại chạy tới, buổi tối là người rời đi cuối cùng.

Trương Căn sao có thể lười hơn nhà thông gia, dẫn theo con trai làm việc chăm chỉ.Trương Toàn mệt đến mức gầy đi nửa cân, Lý Mãn Phân ở nhà tức giận.Căn nhà này chậm một chút cũng xong, người này không cần thở hay sao!Trương Căn đập lên bàn một cái rung trời, tất cả lại yên tĩnh lại.“Buổi sáng làm việc ăn bơ làm biếng mà tưởng tôi không phát hiện ra hả? Thời gian này đồ ăn đều sạch bách, còn thiếu lương thực loại tốt nữa, vậy mà vẫn chưa đủ?”Không nói còn tốt, vừa nói ra trái tim Lý Mãn Phân liền đau đớn.Mời người đến giúp việc ăn cơm, vậy mà lương thực đều là của nhà bọn họ!....Chưa đến một tháng, căn nhà đã được xây xong, mọi người lại giúp cô củng cố đất đai xung quanh sân trước và sân sau một lượt.


Về phần đất phần trăm, ngay phía sau căn nhà là một sườn đồi nhỏ.

Thổ nhưỡng không phải quá màu mỡ, cần phải chăm sóc thật tốt, nhưng có một điểm tốt chính là gần nhà.Tô Hồi còn đề nghị muốn đào một cái giếng.Xung quanh nơi này không có hồ, không có ao, cũng không có suối.

Nếu như cô muốn dùng nước thì phải đi đến chỗ Trương Thành Nghiệp phía trước để múc nước.

Không xa nhưng cô là một cô gái yếu đuối, trẻ con trong nhà vẫn còn nhỏ, nào có nhiều công sức đi tới múc nước mỗi ngày như vậy được.Bởi vì có đống gạch xanh cũ này, tiết kiệm được không ít tiền.

Bọn họ nghe được ý nghĩ muốn đào giếng này thì cảm thấy có chút xa xỉ, nhưng cũng không nói gì.


Nhân lúc mọi người còn ở đây, tìm thợ đào giếng, lưu loát đào giếng.

Lần đào giếng này, phát hiện nguồn nước ở nơi này còn rất phong phú, còn chưa đào quá sâu đã có nước.Tô Hồi nhìn căn nhà đã xây xong, giếng mới đào, lại nhìn đám trẻ nhỏ mắt sáng ngời ở bên cạnh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.Nguyên chủ chắc chắn là rất yêu con của cô ấy, cô ấy không vui khi chung sống cùng cha mẹ chồng trong căn nhà kia, từ lâu đã muốn chuyển ra ở riêng.

Chỉ là chồng của cô ấy không có ở đây, nếu như một mình cô ấy dọn ra ngoài, thì phải lo lắng về mặt an toàn.

Còn có em trai chồng vẫn chưa lập gia đình, nếu chuyển ra ngoài sẽ bị người khác bàn tán.

Bây giờ, có nhà rồi, độc lập chuyển ra, kế tiếp, chính là nuôi nấng chăm sóc con của cô ấy, hiếu thuận ơn dưỡng dục của cha mẹ.

Làm xong những việc cô ấy muốn làm, phần nhân quả này coi như có thể thanh toán xong.Trương Căn nhìn căn nhà này, cũng rất hài lòng, gọi mọi người: “Hôm nay kết thúc công việc, đợi lát nữa ăn thịt, mọi người đừng khách sáo nhé.”.