Sợ đối phương nghe không hiểu nên Văn Trạch Tài dứt khoát chỉ vào mép tóc gần huyệt Thái Dương (3) của Lý Đại Thuận.“Mép tóc cậu càng ngày càng tiến lại gần đuôi lông mày, cho thấy chuyện tốt đang tới gần.

Không quá ba tháng chắc chắn sẽ gặp được ý trung nhân.”Lý Đại Thuận hơi hoang mang: “Sao anh nói giống mấy tên thầy bói rởm thế? Đáng lẽ phải nói mấy thứ cao thâm, huyền bí mới đúng chứ!”Văn Trạch Tài khẽ cười: “Cao thâm cậu nghe không hiểu đâu.


Vả lại đây mới chỉ là xem tướng thôi còn nếu muốn coi vận mệnh thì phải có đầy đủ đồ nghề.

Hiện tại tôi chẳng có gì trong tay nên không thể giúp cậu tính được.”Đợi Lý Đại Thuận đi rồi, Điền Tú Phương mới từ sau cánh cửa bước ra.Vừa trông thấy cô, Văn Trạch Tài liền vui vẻ nộp đồng tiền đầu tiên cho vợ: “Không cần tiết kiệm, em cầm lấy mua kẹo cho con ăn đi.”Sở dĩ anh nói vậy là vì ban nãy khi bế Hiểu Hiểu về có đi ngang qua cổng nhà ông phó đội trưởng, đúng lúc thằng cháu ông ấy đang đứng đó nhồm nhoàm mút dở viên kẹo, thế là con bé Hiểu Hiểu cứ ngoái đầu nhìn mãi không thôi.

Chính cái ánh mắt trẻ thơ ngập tràn hâm mộ cùng thèm thuồng đó đã xoáy sâu vào tâm trí Văn Trạch Tài.

Anh cũng muốn con gái mình được ăn kẹo thoả thích, anh cũng muốn nhìn con gái tươi cười vui vẻ.

Và trên tất cả, anh không muốn Hiểu Hiểu cứ mãi chịu cảnh tủi thân thua thiệt trước đám trẻ trong làng.


Vậy nên anh nhất định phải phấn đấu để con có cuộc sống bằng bạn bằng bè thậm chí vượt trội hơn thì càng tốt.Song Điền Tú Phương lại không dám nhận, cô quả quyết giấu tay ra sau lưng, mím chặt môi, cứng rắn hỏi: “Anh…vừa rồi anh lừa gạt người ta hả?”Văn Trạch Tài dở khóc dở cười, trực tiếp nhét tiền vào tay vợ rồi nghiêm túc giải thích: “Không phải, anh không lừa gạt bất cứ người nào cả.

Em cứ chờ xem, nội trong ba tháng chắc chắn cậu ấy sẽ cưới vợ, hơn nữa mai này còn con cháu đầy đàn, hạnh phúc ấm êm.”Nghe vậy, Điền Tú Phương nhíu mày do dự một lát rồi mới miễn cưỡng nắm tay, thu lấy một đồng tiền.Ngày hôm sau, Văn Trạch Tài vừa bước xuống ruộng chuẩn bị làm việc đã thấy Điền Kiến Quốc hằm hằm lao tới.

Đánh hơi thấy sắp có chuyện hay, đám người Lý Đại Thuận vội vàng gác cuốc sang một bên, len lén ngó nghiêng hóng hớt.Trái ngược với khuôn mặt đen kịt của Điền Kiến Quốc, Văn Trạch Tài thoải mái cười chào: “Anh cả!”Bất chợt Điền Kiến Quốc phanh kít lại, vốn đang định nện cho nó một trận thì tự nhiên nó lại chào hỏi cung kính thế này bảo sao có thể xuống tay cho đặng.

Tính ra từ ngày Văn Trạch Tài về làm rể Điền gia tới nay thì đây là lần thứ hai ngoại trừ buổi hôn lễ nó gọi anh một tiếng “anh cả”, chứ bình thường nó toàn kêu chỏng lỏn “Điền Kiến Quốc” không thôi.Tình huống quá mức bất ngờ khiến Điền Kiến Quốc thoáng lúng túng.


Đợi đến khi định thần lại, anh mới nới lỏng nắm đấm rồi đưa mắt nhìn kỹ Văn Trạch Tài vài lần.

Nhìn chán nhìn chê vẫn không soi ra được cái gì, Điền Kiến Quốc nhíu mày hất hàm hỏi: “Thằng khốn nạn này, rốt cuộc mày đang có âm mưu gì?”Văn Trạch Tài thành thật đáp: “Em quyết định sẽ sống thật tốt, nuôi nấng Hiểu Hiểu nên người và cho hai mẹ con Tú Phương một đời cơm no áo ấm.”“HA!” Điền Kiến Quốc nhếch mép cười lạnh, một khắc vừa rồi còn lầm tưởng nó đã đổi tính chứ, hoá ra vẫn chứng nào tật nấy: “Mày thôi đi, chỉ có Tú Phương nhẹ dạ mới đi tin mấy lời hoa ngôn xảo ngữ này thôi.

Chứ cái ngữ “sáng tai họ, điếc tai cày” (1) như mày thì ai mà dám trông cậy cho được.”Văn Trạch Tài kiên nhẫn thuyết phục: “Trông cậy được! Anh cả, anh cứ yên tâm, em sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh.”.