Phương Nguyệt Lan không ngờ Tống Sở lại đột nhiên không nể mặt cô ta như vậy.

Nhưng cô ta không hiểu nổi, sao Tống Sở lại biết cô ta thích Cố Việt được? Lại biết cả chuyện cô ta cố tình khiêu khích để Tống Sở gây xích mích với người nhà mình? Lẽ nào có ai nói gì với Tống Sở rồi sao? Tầm mắt cô ta lộ vẻ lo lắng.

Phương Nguyệt Lan vội động não suy nghĩ, muốn phản bác rồi giảng giải.

Nhưng dĩ nhiên Tống Sở sẽ không để cô ta có cơ hội tẩy trắng đâu: “Phương Nguyệt Lan, ngày trước tôi thực sự đã nhìn lầm cô rồi, còn coi cô là bạn tốt, có thứ gì ngon cũng chia cho cô một phần, tới làm loạn trong nhà cô để giúp cô được lên cấp hai, giúp cô đối phó với người mà cô không thích, đắc tội với không ít người trong thôn.

”Đằng sau câu nói của cô là để khiến mọi người thoải mái phát huy suy nghĩ của bản thân.

“Cô không những không biết ơn tôi, lại còn lợi dụng tôi một cách thâm độc, muốn đào khoét cướp đoạt mọi thứ của tôi, chuyện này tôi nhất định sẽ không tha thứ đâu.


”Tống Sở làm ra bộ dáng vô cùng căm phẫn, lớn tiếng tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, tôi và cô sẽ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhau, cô đừng hòng hãm hại được tôi, cũng đừng hòng lợi dụng để tôi giúp cô đối phó với người nhà và người mà cô không thích, tôi cũng sẽ không coi cô là gì nữa hết.

”Nói xong, Tống Sở nhanh chóng xoay người đi vào nhà, không để Phương Nguyệt Lan có cô hội giải thích cái gì nữa.

Người đi qua với người đứng lại nghe được lời của Tống Sở có chút ngây người, vừa ăn xong một miếng dưa(1) rất to.

(1) Ăn dưa: Hóng chuyện.

Chỉ còn lại Phương Nguyệt Lan đang đứng chết lặng mà không biết phải làm sao.

Cô gái ngốc Tống Sở này hôm nay bị sao vậy? Phát điên rồi à? Sao có thể tùy tiện hô to mấy chuyện này lên như vậy?Cô ta cảm nhận được ánh nhìn của những người ở cách đó không xa đang ném về phía mình, ánh mắt như thể đang nói rằng cô ta vậy mà lại là người như thế sao, sự tủi thân và hoang mang trong lòng lập tức phun trào ra.

“Tôi không có, Tống Sở cô đừng đổ oan cho người khác.

” Cô ta hô to lên với bộ dáng nức nở, tiếc là Tống Sở đã đi qua cửa rồi, căn bản sẽ không để ý tới cô ta đâu.

Bộ dáng ủy khuất của cô ta cũng chỉ để cho người trong thôn thấy.

Nhưng người trong thôn này cũng không phải kẻ ngốc, Tống Sở vừa nói ra rất nhiều điều, kết hợp với những chuyện đã xảy ra ở nhà họ Phương, mọi người cũng nhịn không được mà động não suy xét liên hệ.


Lúc trước bọn họ thấy Tống Sở thực sự rất đầu gấu và điên khùng, thường xuyên chạy tới nhà Phương Nguyệt Lan làm loạn, còn đánh anh cả với anh hai của người ta, kết bạn với loại người như vậy, Phương Nguyệt Lan cũng xui xẻo quá rồi.

Mọi người đều cho rằng do Tống Sở uy hiếp Phương Nguyệt Lan chơi với mình, Phương Nguyệt Lan vẫn luôn là người yếu đuối nên mới bị hại, nhưng không ngờ sự tình đằng sau lại là như vậy.

Nghĩ lại cũng đúng, sao Tống Sở không đi làm loạn ở nhà khác, mà lại thường xuyên tới nhà họ Phương, còn uy hiếp đủ kiểu để bọn họ đối xử tốt với Phương Nguyệt Lan hơn.

Hóa ra là do Phương Nguyệt Lan lén nói xấu nhà mình nhiều như vậy, để Tống Sở ra mặt thay cô ta.

Từ đó để bản thân cô ta được đóng vai người tốt, vừa lén chơi trò giật dây với Tống Sở, vừa làm người hòa giải nói với Tống Sở sao cô lại đối xử với người nhà tôi như vậy.

Giờ nghĩ lại, sự tâm cơ của Phương Nguyệt Lan cũng lợi hại thật, còn có chút đáng sợ nữa.

Phương Nguyệt Lan định giải thích, nhưng người trong cuộc đi mất rồi, cũng chẳng tính làm gì nữa, thấy người đứng xem náo nhiệt tản đi hết rồi, trong lòng cô ta đột nhiên trở nên hoảng sợ.


Đúng là, thứ truyền đi nhanh nhất trong thôn, chính là mấy câu chuyện để tám với nhau.

Những điều mà Tống Sở nói với Phương Nguyệt Lan, cùng với chuyện cắt đứt quan hệ, rất nhanh sẽ được mọi người thêm mắm thêm muối để truyền đi khắp nơi.

Bên kia, Tống Sở vừa vào nhà đã bị Đường Phụng kéo lại, sắc mặt bà không tốt hỏi: “Út bảo, cô ta thực sự đã lợi dụng con như vậy sao?”Tống Sở lớn tiếng nói ở chỗ cách cửa nhà không xa, nên bà đã nghe thấy hết rồi.

Trước kia mà cũng cảm thấy Phương Nguyệt Lan này chẳng tốt đẹp gì, không ngờ lại xấu xa như vậy.

.