Một thím đang ngồi khâu đế giày đột nhiên đứng lên, chỉ ở phía xa xa vui vẻ nói: "Chao ôi, đám người Cường Tử về rồi.

"Mọi người vừa nghe, đồng loạt quay đầu lại nhìn.

"Chao ôi, nhìn bộ dạng này, hôm nay bắt được nhiều nha!""Tôi thấy người nhà tôi rồi! Trời ơi sao lại bẩn như vậy, nhìn xa cũng thấy được quần áo bị xé rách.

""Ai đi gọi đội trưởng đến đi, hai con heo rừng, làm như thế nào cũng phải chia ra một con.

""Tôi đi tôi đi, chia thịt nha, đã rất lâu rồi nhà chúng tôi không ngửi được mùi thịt rồi.

"Mễ Bảo đứng bên cạnh sân phơi lúa tò mò nhìn chằm chằm một đám người lớn hết sức phấn khởi, vừa nghe đến hai chữ "chia thịt" ánh mắt trợn tròn, nhanh chóng đứng dậy chạy về nhà.

Cậu bé mới vừa chạy ra khỏi sân phơi lúa lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, buồn rầu xoay người lại.


"Đại Oa, Tiểu Muội, về nhà!"Đại Oa, Tiểu Muội đang nướng chim sẻ với mấy đứa trẻ khác, ánh mắt không rời nhìn chằm chằm vào thịt chim sẻ đáng nướng vàng kia, nước miếng chảy đến khóe miệng.

Mễ Bảo nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, hết sức không vui đi đến, "Đại Oa, Tiểu Muội, nhanh trở về tìm chị thôi.

"“Mễ Bảo đừng quấy rầy, đợi một lát là có thịt ăn rồi.

"Đại Oa xoay thân thể, né tay của Mễ Bảo.

"Không được không được, trở về tìm chị.

" Mễ Bảo sống chết kéo hai người, cứng rắn kéo về nhà.

Đợi đến lúc đến chỗ không người Mễ Bảo mới lên tiếng: "Thật nhiều người đến chia thịt, chúng ta cũng phải về kêu chi đi chia thịt.

"Cậu bé cảm thấy Đại Oa và Tiểu Muội thật ngốc, chia thịt mà không tích cực gì cả, còn không bằng để cho cậu bé làm anh cho rồi.

Vừa nhắc đến thịt, Tiểu Muội kịp phản ứng, còn Đại Oa vẫn tâm tâm niệm niệm chim sẻ nướng chưa ăn được miếng nào.

Quá thua thiệt.

Đại Oa không nói ra được mình khó chịu chỗ nào, nhưng cậu bé làm việc nửa ngày một miếng thịt cũng không ăn được, lỗ vốn, thật sự rất khó chịu.

Trong nhà chính, Tống Hòa còn đang viết sách giáo khoa, sau khi tập trung chăm chú, hai ba giờ rồi vẫn chưa uống miếng nước nào.

Viết một mạch xong nội dung của mấy tờ.


Gió lạnh gần tối thổi vào nhà chính, Tống Hòa lạnh đến run rẩy một cái, lúc này mới phát hiện thời gian đã trôi qua rất lâu rồi,Nhìn sắc trời, chắc là hơn năm giờ đi.

Cô trở về phòng ngủ, thay cho mình một bộ quần áo, đang muốn đi ra cửa kêu mấy đứa nhóc trở về rửa tay, thì nghe được tiếng động truyền từ cửa.

"Chị, dượng mang về một con heo rừng thật lớn.

”"Chị, chị nhanh đi xem đi, rất nhiều người.

"Đại Oa và Tiểu Muội vọt vào trước, Mễ Bảo chậm hơn hai đứa một bước, giậm chân, lớn tiếng kêu: "Là chia thịt, nên đi chia thịt chị ơi!"Tống Hòa nghe vậy bỗng dưng thức tỉnh, hơi vỗ trán, ai nha cô đã quên chuyện này rồi.

"Ba đứa đợi ở nhà hay là đi cùng chị đến sân phơi lúa?""Cùng đi ạ.

"Tống Hòa gật đầu đồng ý.

Nói không chừng muốn chia thịt còn phải xếp hàng, vì vậy cô mặc cho mỗi đứa một cái áo may ô bằng vải bông, lại đội mũ lên, sau đó xách theo một thùng gỗ đi ra cửa.

Tống Hòa cũng được xem như là nhanh rồi, nhưng vừa mới đi ra cửa, một nhà bác gái Tú Trân cách vách  xách theo thùng, ôm theo chậu nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.

Chờ cô khóa kỹ cửa nhà, xoay người lại liền thấy phía xa có một người đang chạy đến chỗ này của cô.

"Cô, chúng cháu còn đang chuẩn bị đi đến sân phơi lúa đây!" Tống Hòa đi nhanh tới,Chắc là Tống Ninh Ngọc chạy từ nhà đến đây, ngang hông còn đeo một cái khăn choàng làm bếp.

"Cô sợ cháu không biết chuyện chia thịt, thuận đường tới gọi cháu.

"Bước chân của Tống Ninh Ngọc rất nhanh, trên mặt còn mang theo sự khát khao và tươi cười, "Hôm nay bắt được rất nhiều, nghĩ đến mấy đứa cũng có thể được chia một chút thịt béo, đến lúc đó đợi đến Đông chí thì làm sủi cảo ăn!""Vâng.


"Sủi cảo nha, đã lâu rồi cô chưa ăn.

Cô cũng có thể mượn lần chia thịt này,  lén lấy thịt từ trong không gian rồi.

Đừng nói sủi cảo, ngay cả bánh bao cũng có thể làm được.

Trên sân phơi lúa đã có rất nhiều người vây quanh, đoàn người Tống Hòa bị chặn ở bên ngoài, hoàn toàn không chen vào được.

Tống Hòa leo lên một tảng đá lớn trên sân phơi lúa nhìn chỗ xa xa kia, chỉ thấy có một con heo rừng thật lớn bị treo trên giá, bên cạnh là nước sôi nóng hổi, còn có một nồi sắt treo trên giá đặt dưới đống lửa"Như vậy là lúc nào mới có thể ăn thịt đây?" Bên cạnh có người lẩm bẩm.

Trong lòng Tống Hòa nghĩ, thế nào cũng phải đến sáu bảy giờ đi, lúc này vẫn còn đang cạo lông heo.

Trái lại có thể chia thịt của mấy con gà rừng thỏ rừng trước, để cho thôn dân mang về nhà xử lý.

Những người khác cũng nghĩ đến chuyện này.

Chẳng được bao lâu, đám người liền rối loạn, thì ra là đội trưởng Lý và nhân viên kế toán đang đếm số người trong sân phơi lúa.

.