Mẹ Thẩm cắt ngang lời con gái đang lải nhải, bất lực cười: “Dừng dừng dừng, một lần mà hỏi nhiều như vậy, mẹ biết trả lời cái nào trước?”Nói thì nói như vậy, nhưng mẹ cô vẫn kiên nhẫn trả lời từng cái một: “Trời mưa nên cũng không cần ra ngoài làm, nói cái gì mà đã lâu chưa gặp? Không phải ở cùng một thôn sao, ngày hôm qua mới bắt đầu làm việc đã gặp nhau.

Còn nữa, phải một hai có chuyện mới có thể gặp con à?”Hai người nói xong đồng thời cũng đi đến mép giường.Thẩm Uyển đang chuẩn bị nói thêm gì đó thì mẹ Thẩm lại thấy Thẩm Tiểu Vũ trên giường, âm thanh không tự chủ được mà cất cao, chỉ vào đứa bé trên giường kinh ngạc: “Chỗ này của con sao lại có đứa bé? Đây là con cái nhà ai, sao lại ở trong phòng con?”“A, xem con này!” Thẩm Uyển có hơi chút ảo não đỡ trán, gặp được mẹ cô quá vui mừng mà quên mất giới thiệu bé cưng với bà ấy.Nhưng mà bây giờ cũng chưa muộn.Thẩm Uyển nở nụ cười thật tươi, cô bước tới và bế Thẩm Tiểu Vũ lên cho mẹ cô xem: "Đây là con của con và Gia Dương, tên là Thẩm Tiểu Vũ, mẹ nhìn này, có dễ thương không?""Chờ đã, khoan,…."Mẹ Thẩm liếc nhìn đứa bé rồi lại nhìn con gái, cảm thấy có chút khó hiểu: "Sao con lại làm cho mẹ thấy có hơi mơ hồ, con và Gia Dương có một đứa con từ khi nào vậy?”Thẩm Uyển dừng lại một chút, sau đó giải thích kỹ càng sự tình cho mẹ Thẩm, sau đó giải thích thêm: "Đứa bé còn quá nhỏ, không thể ra ngoài, con vốn định đợi trời tạnh mưa rồi tìm cơ hội nói cho mẹ biết, không nghĩ hôm nay mẹ lại đến đây.


Mẹ, đứa trẻ được Gia Dương nhặt về.

Con cảm thấy đứa trẻ này rất hợp duyên với con, lại rất ngoan ngoãn nữa.


Từ hôm qua đưa con bé về đến giờ, bé cưng không hề ồn ào, thật sự rất nghe lời!”Nói xong lời này, cô cũng mong mẹ Thẩm có thể tiếp nhận đứa nhỏ.Nói xong, Thẩm Uyển lại ôm Thẩm Tiểu Vũ trong tay hướng cao lên: “Bé con, nhìn này đây là bà ngoại, bà ngoại rất tốt, con phải nhớ bà ngoại trông như thế nào, sau này còn để bà ngoại chiều chuộng con!”Mẹ Thẩm còn đang sửng sốt nhưng lại bị những lời nói của con gái mình chọc cười.“Con bé chết tiệt, còn biết rót cho mẹ nghe mấy lời đường mật.

Đứa bé này nhỏ như thế, sao nhớ được bộ dáng của mẹ chứ!” Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng mẹ Thẩm lại duỗi tay bế đứa bé từ trong lòng con gái: “Nào, lại đây bà nhìn xem nào!”Trước mắt Thẩm Uyển sáng ngời.Phản ứng này là bà ấy đã tiếp nhận rồi đúng không?!Cô ôm đứa bé sang tay mẹ, đồng thời vui vẻ ríu rít: “Mẹ, con biết mẹ là người tốt nhất mà, mẹ yên tâm, đợi Tiểu Vũ lớn lên con nhất định sẽ nói con bé hiếu thuận với mẹ!”Mẹ Thẩm cười, mắng yêu một câu: “Được, con đừng có cho mẹ mặt mũi cao quá!”Sau đó ánh mắt bà lại dừng kỹ trên khuôn mặt đứa bé.Thẩm Tiểu Vũ có trái tim của người trưởng thành, tự nhiên sẽ không sợ, đây là mẹ của mẹ nuôi, nói đúng ra là bà ngoại, cô thích Thẩm Uyển, tự nhiên cũng có tình cảm dành cho mẹ Thẩm.Nhận thấy mẹ Thẩm đang nhìn mình, cô liền không biết vô xỉ mà nở một nụ cười không răng toe toét.Dù sao bây giờ cô chỉ là một đứa bé, phải cố gắng tỏ ra ngây thơ đáng yêu!Đôi mắt của cô to và sáng, mới sinh ra một hai ngày nên nhìn không ra thần thái gì, nhưng khi cố tình nhìn chằm chằm vào người khác thì lại rất có hồn, giống như đang thật sự nhìn người vậy!Cô mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của mẹ Thẩm, cố gắng đưa mắt nhìn theo hướng khuôn mặt của bà, sau đó co hai bàn tay nhỏ trên ngực, lộ ra nụ cười rạng rỡ mà cô cho là đáng yêu nhất.Mẹ Thẩm không khỏi hít hít mũi hỏi: "Đứa nhỏ này đang nhìn mẹ cười sao?"Nhìn thấy mẹ cười, Thẩm Uyển cảm thấy mình hoàn toàn yên tâm, cô biết mẹ cô dễ mềm lòng, đồng thời trong lòng không khỏi khen ngợi bé cưng của mình, quả thực rất có uy lực..