Trời đã tối khuya mà chẳng bên nào chịu nhường, dù thẩm tra cũng chưa chắc đã có kết quả. Chương Đình thấy ngoài Trâu Bình là nghi phạm ra thì toàn là dân thường, bèn nói với Thôi quan: “Kinh Triệu phủ, các ngươi hãy dẫn Phù Đông cùng mấy người chủ tiệm Đông Lai Thuận về phủ nha, tạm thời nhốt lại, đợi bổn quan dâng tấu lên triều rồi sẽ thẩm vấn sau.”

“Vâng.”

Chương Đình sai nha sai Đại Lý tự mới đến bắt Trâu Bình lại, rồi lệnh mọi người giải tán.

Trước khi đi, Hà Hồng Vân còn liếc sang Giang Từ Chu, trông y vẫn đang tức nương tử nhà mình, đứng đầu hẻm không chịu lên xe ngựa chung với Thanh Duy.

Hà Hồng Vân cười khẩy, đương nhiên hắn biết Giang Từ Chu muốn làm gì, song tối nay, kẻ lên kế hoạch mai phục chính là hắn, hiện tại Trâu Bình bị bắt, nếu giờ hắn mà nhúng tay thì chính là lạy ông tôi ở bụi này.

Thôi, thật thật giả giả cũng được, Chương Đình tự có mắt nhìn.

Tiểu Chương đại nhân cũng chẳng phải người dễ đối phó đâu.

Hà Hồng Vân cáo từ nhóm Chương Đình với Giang Từ Chu, rời đi trước. Hắn vừa đi, con cháu quý tộc cùng các văn sĩ có liên quan cũng giải tán.

Ngõ Lưu Thủy nhà mọc san sát, nếu không dập được hỏa hoạn ở tửu xá thì rất dễ cháy lan ra. Chương Đình ở lại đợi đội dập lửa báo cáo, trông lúc ấy thấy Giang Từ Chu có vẻ đã vơi giận, bước tới trước xe ngựa nhà mình, hắn lập tức hô lên: “Xin Ngu hầu dừng bước.”

Giang Từ Chu xoay người, “Tiểu Chương đại nhân có chuyện gì à?”

Chương Đình nói: “Cũng không có gì, chỉ là lúc nãy nổ thuốc nổ, Ngu hầu đứng gần tửu xá, chẳng biết có bị thương ở đâu không?”

Giang Từ Chu đáp: “Không sao.”

Chương Đình cười bảo: “Vậy tốt quá, năm ấy Tiển Khâm đài sập, Ngu hầu bị thương không nhẹ, nghe bảo tới giờ vẫn còn bệnh cũ, ta chỉ lo bệnh cũ tái phát.”

Hắn nhìn Giang Từ Chu, chợt đổi lời: “Ngu hầu có biết Vinh Hoa trưởng công chúa sắp hồi kinh không?”

Vinh Hoa trưởng công chúa chính là em gái cùng mẹ của tiên đế, là mẹ ruột của Tiểu Chiêu vương đương triều.

Nếu tính rõ ràng, Giang gia thân cận với Thiên gia không phải do bọn họ là họ hàng xa của Thái hậu, Giang Trục Niên và cha của Tiểu Chiêu vương – tức phò mã đương thời – thi đậu cùng khóa, trước khi nhảy sông Thương Lãng, ông cực kỳ tâm đầu ý hợp với Giang Trục Niên.

“Bao năm qua, cứ vào hè là trưởng công chúa đều đến chùa Đại Từ Ân thanh tu, thu sang trời dần trở lạnh, là lúc cần về kinh rồi.” Giang Từ Chu nói.

Chương Đình đáp: “Đúng thế, chỉ là năm nay trưởng công chúa về sớm hơn mọi năm, ta còn tưởng có chuyện gì, muốn hỏi Ngu hầu xem có biết nội tình không.”

Giang Từ Chu còn chưa đáp thì ở bên kia, đội dập lửa đã cứu hỏa xong, đội trưởng chạy đến bẩm: “Thưa Tiểu Chương đại nhân, đã dập lửa xong rồi ạ, tửu xá cháy trụi cần phải tháo dỡ, có thể sẽ hơi ồn.”

Chương Đình cụp mắt trầm ngâm, một lúc sau mới ngước mắt nhìn Giang Từ Chu, trong mắt ánh vẻ áy náy: “Thực ra giữ Ngu hầu lại, Chương mỗ còn có một yêu cầu quá đáng.”

“Năm ấy khi dựng Tiển Khâm đài, Ngu hầu từng đi theo thợ mộc Ôn và Tiểu Chiêu vương, chắc hẳn đã học được không ít thứ.” Trong màn đêm, hắn liếc nhìn Chiết Chi cư, “Tửu xá này, nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, bây giờ cần phải tháo dỡ, sợ sẽ đè lên các nhà xung quanh mất. Ta chỉ biết học văn xử án, không có kinh nghiệm trong chuyện này, lát về Đại Lý tự khéo phải viết tấu chương suốt đêm, nên muốn nhờ Ngu hầu ở lại đây giám sát, phòng ngừa lúc dỡ tửu xá có người bị thương.”

Vừa dứt lời, Giang Từ Chu chưa lên tiếng đáp, song Kỳ Minh và Đức Vinh đứng bên cạnh đã nhíu mày.

Kỳ Minh cho rằng cần phải từ chối ngay, nhưng đang định mở miệng thì Giang Từ Chu đã cười cười, “Được.”

Chương Đình cũng mỉm cười: “Vậy chuyện ở đây giao cho Ngu hầu, Chương mỗ xin cáo từ.”

Quá nửa giờ Tý, trong ngõ Lưu Thủy xảy ra án mạng, ngay đến Đông Lai Thuận mọi khi rất huyên náo cũng trở nên lặng lẽ, trong màn đêm chỉ nghe rõ tiếng gạch ngói rơi, chốc chốc lại xen lẫn lời bàn bạc của lính lệ: “Xỏ dây qua thanh xà ấy đi, đúng rồi, tránh ở sau cột nào.”

Triêu Thiên thấy xe ngựa của Chương Đình đã rời đi, lập tức nói: “Công tử cứ ở đây nghỉ ngơi, để thuộc hạ giám sát là được rồi.”

Nhưng Giang Từ Chu lắc đầu, xoay người đi thẳng vào hẻm.

Tối nay Thanh Duy và Giang Từ Chu “dỗi nhau”, nàng cứ đứng ở đầu hẻm không chịu lên xe, thấy Giang Từ Chu ở lại thì tưởng y muốn diễn kịch cho trọn, mãi tới lúc y im lặng đi lướt qua, nàng mới giật mình nhận ra trông y có vẻ lạ.

Có vẻ… khác với con người y mọi khi.

Thanh Duy sửng sốt, bất giác bước theo, nhìn vào sâu trong hẻm.

Trời quá tối, đám đông đã giải tán hơn nửa, ngọn lửa nghi ngút cũng đã tắt, cả con hẻm chìm vào màn đêm, nhưng xung quanh Chiết Chỉ cư lại sáng một vùng – đội dập lửa muốn dỡ tửu xá thì phải đốt đuốc soi đường.

Những đốm sáng ấy bùng lên trong đêm, tựa như giấc chiêm bao.

Giang Từ Chu bước lại gần Chiết Chi cư, nhìn tòa nhà hai tầng trước mắt, chạy trụi không còn giàn giáo, miệng há ra song chẳng thể thốt nên lời.

Thật ra các lính lệ đây rất có kinh nghiệm dỡ nhà, không cần có người giám sát.

Nhưng ánh mắt của Giang Từ Chu như bị quán rượu thu hút, bất giác lại gần hơn.

Triêu Thiên và Đức Vinh nhìn nhau, thầm nghĩ không ổn, đẩy Kỳ Minh ra toan giữ y lại, nói: “Công tử chớ nhìn nữa, chúng ta về thôi, đây không phải nơi…”

Nhưng đúng lúc này, một người lính đã cầm dây thừng quấn chặt vào cột, đồng thời la lên: “Tránh ra, tất cả tránh ra…” Sau đó chạy nhanh rời khỏi tửu xá, cùng mọi người kéo dây thừng về hướng khác: “Theo ta, dùng sức nào!”

Tòa nhà sắp sập rồi, gạch đá ngói vụn thi nhau rơi xuống, mặt đất xung quanh rung chuyển chấn động, khói bụi lâu ngày kèm tiếng vù vù bay xuống vỉa hè, đội trưởng đội cứu hỏa đi tới chỗ Giang Từ Chu, sốt ruột nói: “Xin Ngu hầu nhanh chóng lùi lại, sắp phá tửu xá rồi!”

… Sắp phá.

Giang Từ Chu nghe hai chữ này, trong đầu nổ ầm rối lên.

Ánh lửa hừng hực xen lẫn cát bụi, y như trở lại dưới cơn mưa lớn của năm năm trước.

Mưa trút xối xả, mây đen giăng kín che lấp mặt trời, có người cầm ô chạy tới chỗ y, sốt ruột hỏi:

“Có phá không?”

“Không thấy Ôn Thiên đâu, phải nhanh chóng quyết định thôi, có phá không?”

“Đã ấn định hôm nay rồi, không thể không phá được, dỡ đi!”

Giang Từ Chu ngạc nhiên nhìn chằm chằm, y giơ tay quát lớn:

“Không được phá…”

Nhưng nơi này nào phải núi Bách Dương, cũng chẳng phải là năm năm trước, ở đây không có Tiển Khâm đài, mà chỉ có một quán rượu đã bị lửa thiêu trụi, vốn cần phải phá bỏ.

Quán rượu đổ ầm ầm ngay trước mắt.

Triêu Thiên và Kỳ Minh đỡ Giang Từ Chu, nhanh chóng lùi về sau.

Nhưng trong mắt Giang Từ Chu, dường như chỉ còn lại những đốm sáng và tro bay vương vãi đó.

Thanh Duy đứng đầu hẻm, ngạc nhiên nhìn Giang Từ Chu bị tụi Kỳ Minh kéo ra khỏi vùng sáng ở tửu xá, thấy mắt y dần mất tiêu cự, ngã gục xuống đất, ôm ngực há miệng thở gấp, ho khùng khục.

Nàng biết y từng bị thương dưới Tiển Khâm đài, cũng biết y có bệnh cũ, song lại không biết… hóa ra bệnh cũ của y là như vậy.

Đức Vinh nhanh chân lấy áo khoác ở trên xe ngựa xuống, khoác lên người Giang Từ Chu, thấy Thanh Duy vẫn đứng đầu hẻm thì nhìn sang Kỳ Minh.

Kỳ Minh gật đầu, đi tới cạnh Thanh Duy: “Thiếu phu nhân, bệnh cũ của Ngu hầu tái phát nên cần vào cung một chuyến, ti chức xin đưa người về trước.”

Thanh Duy vẫn nhìn Giang Từ Chu chăm chú, “Sao phải vào cung?”

Kỳ Minh nói: “Chắc là thiếu phu nhân không biết, năm xưa Ngu hầu bị thương dưới Tiển Khâm đài, sau được đưa vào cung điều trị, bây giờ thấy nhà sập nên bệnh cũ mới tái phát, cần vào cung tìm thái y cũ chữa.”

Đức Vinh dìu Giang Từ Chu lên lưng Triêu Thiên, Triêu Thiên cõng y, hộc tốc lên xe ngựa.

Lúc ngang qua nàng, y nhắm nghiền hai mắt, tay buông thõng, tiếng thở như biến mất, không còn gọi nàng là “nương tử” nữa, cũng không nói với nàng y muốn đi đâu.

Thanh Duy chẳng có lấy một cảm giác.

Mà kỳ thực, vốn dĩ nàng cũng đâu phải nương tử của y.

Thanh Duy gật đầu, nói với Kỳ Minh: “Được, chúng ta đi thôi.”

Nói đoạn, nàng xoay gót đi tới đầu kia con phố.