Người này mặc đồ trắng, khuôn mặt tuấn tú, trên tay cầm một chiếc quạt giấy, phong thái ưu nhã, có phần giống mỹ nam tử.

Người này không phải ai khác chính là sát thủ mà Bang Long Hổ thuê đến để ám sát Diệp Phong, Ngọc công tử Mộ Dung Bạch!

Mộ Dung Bạch đứng trên tường viện, quan sát Hồ Tâm Cư một cái, lẩm bẩm nói:

"Chẳng trách Bang Long Hổ lại ra giá cao, không ngờ người mình phải giết lại sống trong biệt thự xa hoa như vậy, đúng là đáng kinh ngạc, nhưng mà thật đáng tiếc, hắn sẽ phải chết sớm rồi."

"Ha ha~”"

Mộ Dung Bạch cười nhảy xuống tường, khinh công của hắn ta vô cùng tốt, lúc tiếp đất không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sau khi vào sân, Mộ Dung Bạch nhìn xung quanh, sau đó dùng mũi ngửi ngửi phía trước, giống như mũi chó tìm mùi vậy.

Hồ Tâm Cư rất lớn, nếu tìm từ phòng này sang phòng khác nhất định sẽ đánh rắn động cỏ.

Dùng khướu giác để tìm người là kỹ năng độc đáo hàng đầu của Mộ Dung Bạch, hơn nữa lần nào cũng đúng.

"Hay thật, bên trong biệt thự này có mùi của phụ nữ, còn là hai mùi khác nhau~l"

Mộ Dung Bạch nheo mắt hết sức dâm mỹ, hưng phấn kích động đến cực điểm.


Mùi của phụ nữ, là mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng trên cơ thể phụ nữ, càng xinh đẹp thì mùi hương sẽ càng quyến rũ.

Lúc này, vẻ mặt của Mộ Dung Bạch cực kỳ say đắm.

Hắn ta dám khẳng định bên trong biệt thự này có hai đại mỹ nhân!

Đợi sau khi gi.ết chết Diệp Phong cũng có thể hưởng thụ một phen, chuyến đi này cũng coi như đáng giá!

Nghĩ vậy, Mộ Dung Bạch không nhịn được liếm môi, đã rất mong chờ được thưởng thức hai mỹ nhân.

Hắn ta đã xác định được vị trí của Diệp Phong, bước nhanh về phía biệt thự mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Nhưng vào lúc này, hắn ta vừa đi được mấy bước đột nhiên dừng lại.

Không biết từ khi nào, một bóng đen xuất hiện ở cửa biệt thự!

Mộ Dung Bạch sợ đến ngây người, hắn ta đã ở đây lâu như vậy rồi mà không hề phát hiện ra!

Mộ Dung Bạch sửng sốt nhìn người đối diện.

Là khướu giác của hắn ta có vấn đề? Không chỉ khướu giác có vấn đề, thậm chí đến cả thị lực cũng có vấn đề?


Vì sao vừa nãy hắn ta không nhận ra ở đó có người chứ? Nhất định là không nghỉ ngơi tốt nên bị mờ mắt rồi.

Bởi vậy Mộ Dung Bạch cũng không quá ngạc nhiên, ra vẻ bình tĩnh hỏi đối phương:

"Cậu là ai vậy? Nửa đêm không ngủ đứng đó thật đáng sợ!"

Diệp Phong ngước đôi mắt sâu thăm thẳm, lạnh lùng cười nói: "Không phải lời này nên để tôi hỏi anh mới đúng sao?"

"Ồ?"

Nghe vậy, Mộ Dung Bạch nhướng mày, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười giễu cợt:

"Tôi biết rồi, cậu chính là Diệp Phong?!"

"Không sai, anh đoán đúng rồi, anh là ai? Ai phái anh đến đây?" Diệp Phong lạnh lùng hỏi.

"Ha ha? Tôi?"

Mộ Dung Bạch cười ta, vô cùng đắc ý nói: "Cậu từng nghe nói đến người đứng thứ năm trong bảng sát thủ, đứng thứ hai mươi chín bảng thiên tài, Ngọc công tử Mộ Dung Bạch chưa?"

"Ngọc công tử Mộ Dung Bạch?"

Diệp Phong nheo mắt, mấy nhân vật nhỏ bé như vậy hắn chưa từng nghe nói đến bao giờ, rất khó mà quen biết.

Diệp Phong lạnh lùng nói: "Anh tới giết tôi sao?" "Thông minhl"

Mộ Dung Bạch cười to: "Cậu muốn tự chết hay là để tôi tiễn cậu một đoạn?"