Một người đàn ông tướng mạo nham hiểm xuất hiện trên màn hình, nói với Tô Khuynh Thành:

"Dám giết trưởng lão của Thất Tinh Hội, tôi thấy các người đúng là không muốn sống nữa rồi."

"Tô Khuynh Thành, tôi cho cô nửa giờ, dẫn tên họ Diệp đó đến gặp tôi, nếu không tôi sẽ giết cha mẹ cô."

Nói xong đối phương liền cúp máy.

Tô Khuynh Thành sốt ruột nói: "Anh Phong, là Thất Tinh Hội, bọn họ đã bắt cóc cha mẹ em!"

Đúng lúc này, Hồng Yên cũng gọi điện thoại tới.

"Thiếu chủ, hội trưởng Thất Tinh Hội dẫn theo năm trưởng lão đến Giang Thành, còn bắt cóc vợ chồng Tô Kiến Nghiệp!"

Diệp Phong gật đầu: "Tôi đã biết rồi, tập hợp ở nhà họ Tô đi, cứu người trước rồi tính sau!"


...

Hơn mười phút sau, Diệp Phong cùng với Tô Khuynh Thành xuất hiện ở nhà họ Tô.

Trước cửa nhà họ Tô có gần trăm trên mặc đồ đen đứng đó, khí thế hung hãn đáng sợ, cả nhà họ Tô đều bao trùm trong nỗi sợ hãi.

Diệp Phong vừa mới xuất hiện, những người này liền vây lấy hắn, chuẩn bị động thủ!

Diệp Phong cười lạnh: "Đúng là tiếp đón nồng nhiệt quá rồi."

Một tên dẫn đầu nhe răng cười nói: "Tiểu tử thối, dám giết trưởng lão của Thất Tinh Hội! Mày cho rằng Thất Tinh Hội bọn tao dễ bắt nạt sao!"

Diệp Phong nghe vậy chỉ thấy buồn cười: "Nếu không thì sao? Thất Tinh Hội bọn mày không phải chính là một đám rác rưởi à?"

"Mày muốn chết à!" Người nọ giận tím mặt, muốn ra tay với Diệp Phong.

"Để cậu ta vào đây!"

Bỗng nhiên, tiếng quát lạnh lùng của đại trưởng lão từ đại sảnh nhà họ Tô truyền đến, khiến tên kia phải dừng động tác lại.

Ngay sau đó, mấy người đàn ông trung niên uy nghiêm bước ra từ đại sảnh nhà họ Tô, dẫn đầu là hội trưởng của Thất Tinh Hội, Đặng Huyền!

Tô Kiến Nghiệp và Trần Hà đang bị trói bằng dây thừng, bị dẫn theo phía sau mấy người đàn ông trung niên, vẻ mặt rất khó chịu.

"Cha, mẹ!"


Tô Khuynh Thành vừa thấy cha mẹ bị trói thì lập tức trở nên lo lắng.

Diệp Phong chặn cô lại phía sau, đúng lúc này Thanh Loan và Hồng Yên cũng chạy tới nhà họ Tô.

Hội trưởng Thất Tinh Hội Đặng Huyền nheo mắt nói: "Tên họ Diệp kia, không ngờ cậu lại có gan đến đây! Cậu đã giết tứ trưởng lão Bạch Minh của Thất Tinh Hội, hôm nay tôi phải bắt cậu nợ máu trả bằng máu!"

Hồng Yên hừ lạnh một tiếng: "Đặng Huyền, rõ ràng là Bạch Minh tự tìm đường chết, dám đến Giang Thành gây phiền phức cho thiếu chủ của tôi, sao các người còn vừa ăn cắp vừa la làng, chạy đến đây trách thiếu chủ nhà tôi chứ? Các người có biết xấu hổ hay không vậy?"

Đặng Huyền tức đến cơ mặt run rẩy, nghiến răng nói: "Hừ, tôi không quan tâm, chỉ cần giết người của Thất Tinh Hội thì sẽ phải trả giá! Nếu không thì mặt mũi của Thất Tinh Hội phải để đâu chứ?!"

"Ông!" Hồng Yên tức giận.

Vừa định phản bác thì thấy Diệp Phong xua tay: "Hồng Yên, không cần nhiều lời với loại người này."

Diệp Phong trầm giọng nói: "Đặng Huyền đúng không? Không sai, Bạch Minh là do tôi giết, ông có thể hiểu là tâm trạng tôi không tốt nên thuận tay giết ông ta."

"Diệp Phong tôi trước nay đều làm việc như vậy, không vừa mắt ai thì người đó phải chết, nói vậy ông đã hài lòng chưa?"


Ngữ khí của Diệp Phong vô cùng lạnh lùng, hắn thích nhất là mắt đền mắt, răng đền răng.

Nếu đối phương cậy quyền ép người, vậy Diệp Phong trả lại quyền, nếu đối phương cậy thế ép người, vậy Diệp Phong sẽ trả lại thế, đối phương dùng thủ đoạn gì thì Diệp Phong sẽ trả lại thủ đoạn đó.

Sắc mặt mấy người Đặng Huyền u ám, họ không ngờ được Diệp Phong lại mạnh mẽ và ngang ngược như vậy, căn bản không để Thất Tinh Hội trong mắt!

Đặng Huyền ra vẻ bình tĩnh liên tục cười nhạo: "Ha ha, đúng là một tên tiểu tử kiêu ngạo không biết trời cao đất dày! Tôi thật muốn xem thử cậu có năng lực thế nào!"

"Hội trưởng, để tôi lên dạy dỗ tên nhóc này!"

"Để tôi, tôi đã không thể nhịn được nữa rồi!"

Mấy vị trưởng lão bên cạnh Đặng Huyền vội vàng xin lệnh.

Diệp Phong cười lạnh nói: "Đừng cãi nhau, mấy người cùng lên đi, dù sao cũng chỉ là một đám phế vật, lên một mình hay lên cùng nhau thì kết quả cũng giống nhau thôi."