Diệp Phong tóm lấy cổ Hồng Phi Vũ, dùng sức vặn mạnh, lập tức xương cổ của Hồng Phi Vũ vỡ vụn, tắt thở ngay!

Trước khi chết, tròng mắt của hắn ta vẫn trừng to, trên mặt hiện lên sự hối hận và không cam lòng.

"Cậu!"

Ba tên võ giả còn lại gầm lên giận dữ, nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt đầy thù hận và thâm độc!

"Sao cậu dám giết cậu chủ! Diệp Phong, hôm nay cậu đừng mơ tưởng sống sót rời khỏi đây!"

Ba người gầm lên, lao tới, muốn đấu một trận chiến sống còn với Diệp Phong!

"Ồ? Được rồi, để tôi xem thử rốt cuộc năng lực của ba người các người lớn đến mức nào."

Diệp Phong ném thi thể Hồng Phi Vũ sang một bên như thể đang ném rác rưởi, sau đó đi tới thẳng tới trước mặt ba người kia.

"Giết!"

Một người trong đó gầm lên, lao về phía Diệp Phong, hắn vung quyền và thi triển võ kỹ, tốc độ nhanh như sấm, vung thẳng vào mặt Diệp Phong!

Diệp Phong nghiêng người tránh né đòn tấn công của hắn, sau đó tóm lấy cánh tay của người này, đánh ầm một tiếng khiến hắn ngã xuống đất!


Đối phương còn chưa kịp đứng dậy, Diệp Phong đã giơ chân giẫm lên người hắn.

Bịch!

Một tiếng trầm đục vang lên, Diệp Phong giẫm lên ngực hắn, khiến mặt đất đều rung chuyển!

Người đàn ông phun ra một ngụm máu, thân hình uốn cong thành hình con tôm, chết thảm tại chỗ!

Hai người còn lại nhìn nhau, đều bị sự tàn nhẫn của Diệp Phong dọa sợ!

Không cho bọn họ cơ hội phản kháng, Diệp Phong giơ tay bắn ra một cây kim châm, đâm vào giữa lông mày của một người trong số họ, trực tiếp gi.ết chết hắn ta!

Người cuối cùng nhìn thấy điều này, sợ tới mức đầu gối cũng mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, liên tục xin tha:

"Ông nội tha mạng, xin đừng giết tôi!"

"Được, tôi có thể tha cho cái mạng chó của anh."

Diệp Phong đi tới trước mặt hắn, nhìn đối phương từ trên cao xuống: "Trở về nói với Kim Lăng Vương, trong vòng ba ngày bảo ông ta quỳ tới Giang Thành gặp tôi, nếu không, trong ba ngày, tôi sẽ tiêu diệt cả nhà ông ta."


Vừa dứt lời, Diệp Phong giơ chân quét ngang qua mặt người kia, đột nhiên một tiếng phịch vang lên, người đàn ông bị Diệp Phong đá văng ra, đụng vỡ kính nhà hàng, nặng nề ngã xuống đường cái, toàn thân đau nhức!

Hắn ta hoảng sợ liếc nhìn Diệp Phong, đồng thời vô cùng mừng rỡ vì mình không chết, người đàn ông này không dám trì hoãn, từ dưới đất bò lên, chạy trốn khỏi đây!

Sau cơn hỗn loạn ồn ào ngắn ngủi, nhà hàng này lại trở về trạng thái yên tĩnh ban đầu.

Tiêu Y Nhân ngơ ngác nhìn những thi thể trên mặt đất, lồ/ng ngực phập phồng, trông rất bất an.

"Anh Phong, Hồng Phi Vũ này là con trai được Kim Lăng Vương yêu thương nhất, hắn ta đã chết, Kim Lăng Vương sẽ không buông tha cho anh đâu."

Tiêu Y Nhân lấy chìa khóa xe ra: “Xe của em ở bên ngoài, anh mau chóng rời khỏi Giang Thành đi.”

Diệp Phong lắc đầu, vỗ vỗ vai Tiêu Y Nhân nói: "Em không tin tôi sao?"

“Em tin vào thực lực của anh.” Trong mắt Tiêu Y Nhân có chút do dự: “Tuy nhiên, điểm lợi hại nhất của Kim Lăng Vương không phải là võ giả mà ông ta bồi dưỡng trong nhà, mà là quyền cầm quân trong tay ông ta.”

Diệp Phong có thực lực rất mạnh, có thể đánh bại mười võ giả, một trăm võ giả, nhưng chẳng lẽ hắn còn có thể đánh bại một đội quân sao?

Cho dù thế nào cũng không thể thắng được.

Nhưng vào lúc này, Tô Khuynh Thành lại cười nói: "Tôi nghĩ cô không cần quá lo lắng."

"Anh Phong còn mạnh hơn cô nghĩ nhiều, anh Phong là Bắc Vực..."

Thế nhưng, Tô Khuynh Thành vừa mới nói được một nửa, liền bị Diệp Phong che miệng cắt ngang.

Chỉ thấy Diệp Phong làm động tác im lặng, nói với Tô Khuynh Thành: "Em không thể giống như tôi, khiêm tốn một chút sao?"