"Chẳng trách hai người đều đẹp như vậy, đừng nói đến ba tôi, ngay cả tôi cũng rất thích."

Hồng Phi Vũ lắc ly rượu trong tay, vừa nói vừa nghiền ngẫm liếm khóe miệng:

"Diệp Phong, chúng ta có thể gặp nhau ở đây, thì đúng là oan gia ngõ hẹp, để tôi xem thử, cậu rốt cuộc là cái thứ gì."

Một người đàn ông quay đầu lại, cười dữ tợn nói: "Cậu ba, Tiêu Y Nhân là của Vương gia, còn Tô Khuynh Thành này thuộc về ngài!"

"Vậy thì tốt." Hồng Phi Vũ nghe xong lại cười lạnh: "Nếu có thể cùng chơi đùa với hai người một lúc, chẳng phải cảm giác sẽ càng tốt hơn sao?"

Ánh mắt nham hiểm này rất nhanh đã khiến Tô Khuynh Thành cảnh giác.

Cô liếc nhìn nơi đó, thấp giọng hỏi: “Bọn họ là ai, tại sao lại nhìn chằm chằm vào chúng ta, hay là chúng ta đi chỗ khác ăn đi.”

Tiêu Y Nhân nghe vậy cau mày, lặng lẽ liếc nhìn về phía sau, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt.

Chỉ thấy vẻ mặt cô ấy bất an nói: "Đó chẳng phải là Hồng Phi Vũ, con trai thứ ba của Kim Lăng Vương sao, tại sao hắn ta lại đến Giang Thành?"

"Con trai của Kim Lăng Vương?"


Tô Khuynh Thành nghe được lời này sửng sốt, nói với Diệp Phong và Tiêu Y Nhân: "Chắc chắn bọn họ đến Giang Thành để gây chuyện, chúng ta đổi nhà hàng đi."

"Được." Tiêu Y Nhân gật đầu, bổ sung: "Hồng Phi Vũ đã luyện võ từ nhỏ, trong nhà có một sư phụ rất lợi hại, đại đa số võ giả đều không phải đối thủ của hắn ta!"

Nói xong, hai người định đứng dậy rời khỏi nhà hàng này.

Nhưng vào lúc này, Diệp Phong xua tay, không vội mà nói: "Không cần đổi, ăn ở đây khá tốt."

Tiêu Y Nhân gật đầu: “Hy vọng bọn họ không nhận ra chúng ta.”

Sắc mặt Diệp Phong bình tĩnh, thưởng thức ly trà xanh như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, người đàn ông cúi đầu ngồi bên cạnh Hồng Phi Vũ nói với vẻ mặt âm trầm: "Thưa cậu, tôi đi thăm dò tên nhãi ranh kia trước."

Hồng Phi Vũ giơ tay nói: "Không cần, để tôi tự đi."

Nói xong, Hồng Phi Vũ cầm một chai rượu vang đỏ, đi về phía bàn của Diệp Phong.

Khi đến gần, trên mặt Hồng Phi Vũ lộ ra một nụ cười giả tạo, thay vì nhìn Diệp Phong, hắn ta lại nhìn về phía Tiêu Y Nhân và Tô Khuynh Thành trước.

“Hai người đẹp, có muốn cùng nhau uống một ly không?”

Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân đều cảnh giác, biết tên Hồng Phi Vũ này tới là có ý đồ xấu.

Tiêu Y Nhân bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

Hồng Phi Vũ nghe xong lời này cũng không hề thể hiện chút tức giận nào, mà nói tiếp:

"Đúng là cô cả của nhà họ Tiêu, trong xương cốt đầy kiêu ngạo."

“Nhưng, cô có biết tôi là ai không?”

Hồng Phi Vũ khẽ mỉm cười.


Tiêu Y Nhân liếc nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Tôi biết anh, Hồng Phi Vũ, con trai của Kim Lăng Vương.”

"Ồ? Thì ra cô Tiêu nhận ra tôi, họ Hồng này thật sự cảm thấy rất vinh dự."

"Anh có chuyện gì sao?" Tiêu Y Nhân hỏi lại lần nữa.

"Tôi nói rồi, tôi đến đây chỉ để uống chút rượu với hai cô thôi."

Tiêu Y Nhân lắc đầu: “Không có hứng thú.”

"Ha ha ha."

Hồng Phi Vũ nghe vậy bật cười, sau đó đặt tay lên vai Diệp Phong, vẻ mặt khinh thường nói:

"Hai cô thà uống rượu với một kẻ bất lực cũng không muốn uống rượu với Hồng Phi Vũ tôi, đúng là không hề nể mặt!"

Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân nghe được điều này thì vô cùng tức giận.

Tên Hồng Phi Vũ này dám xúc phạm Diệp Phong là kẻ bất lực ngay trước mặt hắn.

Nhưng vẻ mặt Diệp Phong lại bình tĩnh đến lạ thường, bình tĩnh đến mức khó hiểu.


"Hả? Tôi nói đúng không, rác rưởi?"

Hồng Phi Vũ nhìn Diệp Phong với vẻ mặt cười hung ác, căn bản không coi Diệp Phong ra gì!

Tất cả những người mà Hồng Phi Vũ dẫn tới đều cười lớn, chế giễu Diệp Phong không dám nói một lời!

Dù sao thì Hồng Phi Vũ cũng là đứa con trai mà Kim Lăng Vương coi trọng nhất, ở địa bàn Giang Nam này, hắn ta là người cao quý nhất, ai dám động vào hắn ta!

Tuy nhiên, ngoài dự tính của mọi người, khi lời nói của Hồng Phi Vũ vừa dứt!

Xoảng!

Đột nhiên một tiếng giòn giã vang lên, Hồng Phi Vũ lập tức hét lên một tiếng “a”!

Không đợi ai kịp phản ứng, liền nhìn thấy cánh tay trái của Hồng Phi Vũ bị Diệp Phong vặn gãy, toàn bộ cánh tay buông thõng xuống, máu chảy đầm đìa!

Cùng lúc đó, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên:

"Nếu anh muốn chết, tôi có thể giúp anh."