Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân vội vàng chạy tới kiểm tra thương thế trên cơ thể Diệp Phong. Họ kinh ngạc phát hiện hắn vẫn không hề hấn gì dưới vụ nổ dữ dội như vậy!

"Chết tiệt! Hắn ta là ai? Vậy mà còn không chết!"

Cùng lúc đó, Chu Càn, sát thủ của băng Long Hổ đang ẩn nấp trong bóng tối quan sát, trên mặt lộ ra vẻ hung dữ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Sức chiến đấu vừa rồi Diệp Phong thể hiện thật sự khiến người ta thót tim, đặc biệt là sức bùng nổ phi thường khiến gã vô cùng sợ hãi!

Chu Càn lập tức ý thức được, dựa vào thực lực của mình căn bản không thể là đối thủ của Diệp Phong, gã hận không thể lập tức chạy trốn khỏi đây!

Diệp Phong lắc đầu: "Tôi không sao, không cần lo lắng."

Tô Khuynh Thành nói: “Tốt quá rồi, anh Phong, chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi.”

"Không cần vội." Diệp Phong giơ tay lên, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng nói: "Vẫn còn một tên nữa."

Vừa dứt lời, bóng dáng Diệp Phong đột nhiên biến mất!


Khoảnh khắc đó, Chu Càn cảm thấy sống lưng lạnh toát, vẻ mặt căng thẳng, thầm nói: "Không ổn rồi, hắn phát hiện ra mình rồi!"

Chu Càn quay người muốn bỏ chạy nhưng đã quá muộn!

Vù!

Diệp Phong xuất hiện phía sau gã như một bóng ma, đưa cánh tay phải ra, nhấc gã lên.

"A...! Đau quá! Đau quá!"

Chu Càn hét lên, bị Diệp Phong dùng một tay bóp cổ, cả đầu gã giống như bị xe tải đè nát, tiếng xương gãy nghe rõ mồn một, hai chân đạp loạn xạ, miệng há hốc, máu bắn tung tóe.

Giọng điệu Diệp Phong lạnh lùng: "Nói, là ai phái mày tới đây?"

Chu Càn hoảng sợ liếc mắt nhìn Diệp Phong, gã biết nếu nói ra, nhất định mình sẽ chết.

Chỉ nghe thấy gã nói: "Anh thả tôi xuống trước, tôi sẽ nói cho anh biết!"

Diệp Phong nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng, nheo mắt nói: "Mày đang ra điều kiện với tao ư?"

Lời vừa dứt, năm ngón tay của Diệp Phong bỗng nhiên dùng lực!

"Tôi sai rồi! Xin hãy tha mạng cho tôi, đừng giết tôi, á...!"

Sắc mặt Chu Càn tím tái, điên cuồng đá chân, liều mạng chống cự nhưng vô ích.

Trước khi đến Giang Thành, gã chưa từng nghĩ rằng một võ giả Đan Kình như mình trước mặt Diệp Phong lại yếu ớt như vậy!


Diệp Phong không chút nương tay, năm ngón tay dần dần gia tăng lực, âm thanh xương gãy không ngừng vang lên. Chu Càn trợn mắt, há mồm, kêu thảm thiết, nước bọt bắn khắp nơi, rất nhanh không còn động tĩnh gì nữa!

Phịch!

Cuối cùng, Diệp Phong ném Chu Càn sang một bên như rác rưởi, không thèm nhìn lại.

Hắn hoàn toàn không quan tâm mình có thể hỏi được thông tin gì từ Chu Càn hay không.

Sau đó, Diệp Phong nhìn Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân rồi nói với bọn họ: "Được rồi, bây giờ không sao nữa, có thể về nhà rồi."

Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân một lần nữa bị hắn làm cho kinh hãi, thân thể mảnh dẻ khẽ run lên, không giấu được sự kích động.

Đôi mắt Tô Khuynh Thành lấp lánh: “Anh Phong, sao anh lại lợi hại như vậy…”

Diệp Phong nói đùa: "Cũng bình thường thôi mà."

Với hai quả thận kỳ lân mà đại sư nương cho, cùng với Cửu Chuyển Huyền Công mà đại sư nương truyền thụ Diệp Phong muốn không lợi hại cũng khó!

Diệp Phong tiếp tục nói: "Nhưng sự lợi hại của tôi không phải là ngày một ngày hai, đâu phải là em chưa từng được trải nghiệm?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Khuynh Thành đỏ bừng, nũng nịu nói: "Anh Phong, anh thật đáng ghét."


Cuối cùng Tiêu Y Nhân cũng hiểu được ý trong đó, nhất định là trước đây Diệp Phong và Tô Khuynh Thành từng làm rồi nên mới như vậy.

Vì thế cô ta nói mà không cần suy nghĩ: “Anh Phong, em cũng muốn.”

Diệp Phong hơi giật mình: "Hả? Muốn gì cơ?"



Tiêu Y Nhân nói: "Muốn làm những gì anh và Băng Băng đã từng làm!"

"Thẳng thắn như vậy sao?"

Diệp Phong không khỏi đỏ mặt, Tiêu Y Nhân đã chủ động như vậy rồi, là một người đàn ông đâu thể lại rụt rè được nữa?

Nghĩ tới đây, Diệp Phong quả quyết trả lời: "Được thôi, tôi không có ý kiến gì!"