“Hản ta sẽ thuận tay lấy đi đồ cổ trong phòng làm việc, thậm chí còn có thể thèm muốn sắc đẹp của hai người, đánh người hoặc giết người, tên tội phạm đang cải tạo này việc gì cũng có thể làm được...”

Bốp!

Lục Hồng Diên đập bàn, nhìn chăm chăm Chu Nhiên nói: “Tai cô điếc sao? Tôi đã nói rồi, tôi là người mời hän ta tới đây.”

Chu Nhiên sợ hãi vội vàng ngậm miệng lại, trong lòng có. mười vạn câu hỏi vì sao?

Sở Hoài Ngọc ở bên cạnh đi tới, hẳn ta biết là không thể nói xấu Tân Giang nữa, bằng không Lục Hồng Diên nhất định sẽ nổi giận, hẳn ta cười hi hi đến trước mặt của Lục Hồng Diên với Liễu Chi Nhan nói: “Chủ tịch Lục, tôi là Sở Hoài Ngọc, con trai của Sở Hạ Sơn, công ty dược phẩm của nhà họ Sở đang hợp tác với tập đoàn Tứ Hải đó ạ!”

Lục Hồng Diên nhạt nhẽo nhìn Sở Hoài Ngọc nói: “Nói chuyện chính!”

Sở Hoài Ngọc gật đầu nói: “Ngày mai tôi cùng với vợ chưa cưới Chu Nhiên quyết định tổ chức lễ đính hôn ở trên đảo Elizabeth, đặc biệt muốn mời chủ tịch Lục và thư ký Liễu đến tham dự, hi vọng hai vị lúc đấy đến tham dự”

“Đây là một chút tâm ý dành cho hai vị.”

Sở Hoài Ngọc lấy ra hai phần quà đặt lên trên bàn.

Lục Hồng Diên với Liễu Chi Nhan nhìn nhau một cái.

Chu Nhiên?

Người yêu cũ lừa Tân Giang vào tù, hóa ra là vậy!

Khó trách Chu Nhiên nhắm vào Tân Giang.

Thì ra là như vậy!

Hai người nhìn Tân Giang, Tân Giang bất đắc dĩ nhún vai.

Mà Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên lại mong chờ nhìn Lục Hồng Diên với Liễu Chi Nhan, chờ đợi hai người đồng ý.

Đặc biệt là Chu Nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan, cô ta đã bị hấp dẫn với khí chất và vẻ đẹp của họ, thậm chí cô ta đã ảo tưởng rẵng mình có thể trở thành bạn thân của Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan.

Nhưng mà, cô ta cũng tự mình biết mình, Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan là người phụ nữ mà cô ta không bao giờ với tới, cho dù có trang điểm đến tươi đẹp rạng rỡ như thế nào đi chăng nữa, nhưng khi so sánh với Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan, cô ta vẫn sẽ tự tỉ.

Giống như cô gái giàu có mà Tân Giang bám vào kia, chỉ một ánh mắt đã khiến cô ta tự ti vô cùng, đồng thời, trong lòng Chu Nhiên còn có cảm giác Lục Hồng Diên chính là người phụ nữ mà Tân Giang bám được, bởi vì khí chất của bọn họ quả thật rất giống nhau.

Cô ta lắc đầu thật mạnh, loại bỏ suy nghĩ không thực tế đấy đi.

Lục Hồng Diên thu hồi ánh mắt ở trên người Tần Giang nói: “Được thôi, ngày mai chúng tôi nhất định sẽ tới.”

“Thật sao?” Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên hai người cực kì hào hứng.

“Chủ tịch Lục, thư ký Liễu, hai người sẽ đến thật chứ?” Hai người gật đầu.

Lục Hồng Diên nói tiếp: “Nhưng mà tôi đã chuyển nhượng. đảo Elizabeth cho một nhân vật lớn khác rồi.

“Tiệc đính hôn của các người, có phải cũng nên mời nhân vật lớn đấy không?”

Lục Hồng Diên cười như không cười nhìn Tân Giang.

Tân Giang bất đắc dĩ, hắn biết Lục Hồng Diên lại muốn gây chuyện.

“Đương nhiên rồi, tất nhiên là được!” Sở Hoài Ngọc với Chu Nhiên gật đầu liên hồi.

Nhân vật lớn trong lời nói của Lục Hồng Diên có thể mua lại đảo Elizabeth, hiển nhiên là không đơn giản.

Nhất định là không phú cũng quý.

Mà tiệc đính hôn của bọn họ đến càng nhiều nhân vật lớn càng tốt.

Điều này không chỉ nâng cao địa vị của nhà họ Sở, mà còn có thể hợp tác với những nhân vật lớn đó, bọn họ đương nhiên rất vui.

Sở Hoài Ngọc nói: “Chủ tịch Lục, không biết nhân vật lớn mua lại đảo Elizabeth ở chỗ nào? Tôi và Chu Nhiên đích thân mời người ta.”

Lục Hồng Diên liếc Tân Giang một cái.

Sau đó, Lục Hồng Diên ý vị sâu xa nói: “Bây giờ anh ấy không tiện đi.”

Sở Hoài Ngọc với Chu Nhiên sửng sốt một lát.

Sau đó, Sở Hoài Ngọc đưa thêm một phần thiệp mời tham dự lễ đính hôn nói: “Nếu mà nhân vật lớn đó không tiện, có thể làm phiền chủ tịch Lục gửi giùm thiệp mời của lễ đính hôn cho. nhân vật lớn đó không?”

Lục Hồng Diên liếc nhìn thiệp mời, sau đó nhớ lại lúc Tân Giang vào cửa, cũng cầm một cái thiệp mời giống như thế.

Thông minh lạnh lùng như cô lập tức hiểu ra.

Lục Hồng Diên nói: “Không cần nữa, người đó có thiệp mời rồi: Có thiệp mời rồi sao?

Sở Hoài Ngọc với Chu Nhiên hai người đối mặt nhìn nhau, bọn họ đưa thiệp mời cho nhân vật lớn đó lúc nào chứ?