Chương 87 Đông Phương Lý không nói gì.

Trong giấc mơ, suýt nữa thì y chết rồi.

Ngọn nến đã cháy được một thời gian, tim nến rũ xuống làm ảnh hưởng đến nguồn sáng, bầu không khí trong phòng cũng trở nên ảm đạm hơn.

Tần Lam Nguyệt đặt mâm táo lên chiếc ghế đẩu cạnh bàn rồi đứng dậy đi cắt tim nền, ảnh nến nhấp nháy vài cái rồi lại sáng như lúc đâu.

Từ góc nhìn của Đông Phương Lý, y có thể thấy được làn khói mờ mờ trên gò má nàng, vài sợi tóc mai rũ xuống bên thái dương, búi tóc buông xổa nhẹ nhàng, trông vừa tùy ý vừa lười biếng.

Xuyên qua màn vải, bóng dáng nàng như đám mây bồng bềnh nơi chân trời, như hợp làm một với vị tiên nữ xuất hiện trong giấc mộng kia.

"Nhìn đủ chưa?" Tần Lam Nguyệt xốc màn lên, bưng một chén thuốc đến: "Nhìn đủ rồi thì uống hết chén thuốc này đi." Đông Phương Lý đen mặt, y nghiêng đầu sang một bên.


"Ngươi không uống thì để ta đút cho người." Tần Lam Nguyệt nói tiếp: "Cơn sốt của người còn chưa bớt đầu, dễ lên cơn sốt lại lắm." "Ngươi, đi ra ngoài đi." Đông Phương Lý nhắm mắt lại.

"Ngươi làm khổ ta cả đêm, mới tỉnh lại đã đuổi ta ra ngoài hả?" Tần Lam Nguyệt nặng nề đặt chén thuốc xuống một bên: "Vong ân phụ nghĩa." "Sao ta lại làm khổ ngươi?" Trên mặt Đông Phương Lý phủ đầy sương giá.

"À." Tần Lam Nguyệt thấy trong lời nói của y ý khác: "Đêm qua người sốt cao, nếu không nhờ có ta, e là bây giờ người đã bị sốt đến mức trở thành kẻ ngu đần luôn rồi đấy.

Ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng người bằng cái thái độ này đó hả?" “Ân nhân cứu mạng.” Đông Phương Lý cười gắn.

"Đúng, ta chính là ân nhân cứu mạng của người đấy." Tần Lam Nguyệt lạnh lùng nói tiếp: "Vết thương trên chân người không được ổn lắm, Đông Phương Lý, suốt một tháng nay người có cảm thấy khó chịu không?" Đông Phương Lý nhíu mày.

Trong mộng, vết thương trên đùi y hóa thành một con rắn độc, và chính con rắn đó đã kéo y vào địa ngục rực lửa.

Đúng rồi! Y muốn xem thử vết thương.

Lúc vén chăn lên, y khiếp sợ phát hiện ra rằng gần như y không mặc gì cả! Một cảm giác khó tả ập tới.


Ngượng ngùng, khiếp sợ, tức giận.

Các loại cảm xúc hỗn loạn tuôn trào.

Âm khí dâng trào trong đôi mắt y, giọng nói đằng đẳng sát khí như rít qua kẽ rằng: "Ai cỏi?" "Ta" Tần Lam Nguyệt nhảy mắt một cái: "Chăn của người do ta ném, xiêm y của ngươi cũng do ta cởi" "Đỗ Khứ đâu?" "Không có ở đây!" "Bổn Vương hỏi hắn đi đâu?" "Vào cung tìm Lâm thái y rồi." Tần Lam Nguyệt nói: "Vì vết thương trên đùi nên người bị sốt cao.

Vết thương đó không giống như những vết thương bình thường khác, dù bên ngoài nó đã đóng vảy nhưng bên trong vẫn không ngừng thối rữa."
Vết thương trên đùi, còn sốt cao không giảm, rất giống trong mơ.

Bây giờ y có thể chắc chắn, vừa nãy không phải một giấc mơ mà hoàn toàn là sự thật.

"Có vẻ là người đã nhận ra rồi nhỉ." Tần Lam Nguyệt nói tiếp: "Sáng ngày hôm qua người tái phát bệnh đau đầu, thêm vào đó lại bị đứt gân tay nên người rất yếu." "Vết thương đang thối rữa cũng được đà lan rộng ra, khiến cơ thể người chịu không nổi, vết thương sưng tấy, sốt cao không giảm.

Cũng may nhờ vậy mà ta mới phát hiện ra vết thương đáng sợ đang ẩn dấu sâu trong đó.

"Đông Phương Lý." Tần Lam Nguyệt dõi mắt nhìn y, nói một cách lạnh lùng: "Nếu như ta không tiêm manitol cho người thì bệnh đau đầu của ngươi sẽ ra sao?" Đông Phương Lý im lặng, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng rũ xuống.

Trong đôi mắt ấy nổi lên sát khí cuồn cuộn..