Chương 74 Lục Tu cũng không rõ, chẳng qua một câu mắt thấy là thật.

Vương phi nương nương đột nhiên tức giận, nàng còn tiến tới trước mặt Vương Gia.

Khoảng cách đó, sợ là chỉ cần chạm một chút thôi là đã có thể hôn nhau rồi.

Y chợt đỏ mặt, đảo mắt nhìn về phía bên trên của giá sách rồi nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Nương nương, mời thủ hạ lưu tình.

Hay là chúng ta thảo luận một chút về những sinh vật không thể nhìn thấy bằng mắt thường đi?" "Không có gì để thảo luận cả.

Người chỉ cần biết rằng khử trùng chính là cơ sở cho sự thành công của cuộc phẫu thuật.

Nhưng ở những nơi như thế này, muốn tạo ra một môi trường vô trùng là chuyện quá khó khăn, chỉ có thể cố gắng hết sức thôi." Tần Lam Nguyệt đứng thẳng dậy.

Lục Tu như suy nghĩ ra điều gì đó.


Mặc dù những lời Tần Lam Nguyệt nói có chút không thể tưởng tượng được, nhưng thực ra y cũng khó có thể tin tưởng.

Tuy nhiên nếu suy nghĩ kỹ lại một chút thì lại thấy rất có lý.

Lấy lý luận này làm tiền đề, những bí ẩn ban đầu không thể giải quyết dường như đã được giải quyết một cách hoàn toàn.

Hơn nữa, hình như y còn nằm được một điều gì đó rất quan trọng.

Điều này làm cho y cảm thấy vô cùng phấn khích.

"Vương phi nương nương, ý của ngươi là vết thương bị thối rữa và bị mủ đều do sinh vật vô hình quấy phá sao?" Y hỏi.

"Cũng không hẳn là như vậy, còn có tác dụng tự miễn dịch nữa.

Tuy nhiên, hầu hết các bệnh bị nhiễm trùng có liên quan đến sự xâm lấn của vi sinh vật.

Đừng hỏi quá nhiều, cứ dựa theo những gì ta đã nói mà sắp xếp nến và gương cho thật tốt.” Tần Lam Nguyệt quét mắt qua bốn phía.

Ánh mắt của nàng lướt qua quan phục của Đông Phương Lý rồi hơi dừng lại một chút.

Bộ quan phục này rõ ràng là bộ đồ mà Đông Phương Lý đã mặc vào hôm nay, cho nên vẫn chưa được giặt sạch, mà chỉ được treo trên kệ, một bên trung y đã thấm đẫm mồ hôi.

Khi nhìn thấy xiêm y này, nàng lại nhớ tới dáng vẻ Tôi Điểm Tình ôm eo Đông Phương Lý.

Nghĩ đến đó, không hiểu sao nàng lại cảm thấy thật buồn nôn.


Nàng tiến đến rồi nâng trung y và quan phục lên và ném vào trong lò lửa.

Sau khi bạc cacbon gặp tấm vải thì ngọn lửa chợt bùng lên.

Rất nhanh sau đó, ngọn lửa đã nuốt chửng xiêm y đến mức hầu như không còn gì.

Động tác của nàng rất nhanh.

Sau khi xiêm y bị thiêu rụi, người trong phòng mới kịp phản ứng lại.

"Sao người lại đốt quan phục?" Lục Tu hít một hơi khi lạnh: "Nương nương, quan phục không thể so sánh với những xiêm y bình thường khác, cũng không thể tùy ý thiêu đốt là được đầu "Trong phòng này tổng cộng chỉ có bốn người, các ngươi cũng không nói ai ra thì có ai biết chứ?" Tần Lam Nguyệt Nguyệt lạnh lùng nói: "Quan phục đã nhiễm máu thì sẽ là thứ không may mắn, đốt đi để bảo vệ sự bình an.

Sau đó làm lại một bộ nữa là được.

Ánh mắt của Đông Phương Lý chợt lóe lên, nhưng y cũng không tỏ thái độ gì.

Tần Lam Nguyệt lại dùng rượu mạnh để rửa tay, nàng cũng không thèm ngẩng đôi mắt lên dù chỉ một chút: "Bạch Liên Hoa của người nói cho ta biết, tật xấu của người rất nhiều, nếu có nữ nhân chạm vào góc áo của ngươi, ngươi sẽ thiêu rụi toàn bộ xiêm y đó.

Ta đã chạm qua, cho nên ta giúp ngươi đốt cháy" Nàng hời hợt nói: "Lục Bảo, ngươi lui xuống trước đi.


Lục tiên sinh đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta bắt đầu đi.” Nàng lấy thuốc và thiết bị phẫu thuật mà Đông Phương Lý sử dụng từ tay áo ra.

"Tác dụng của thuốc gây mê còn chưa tiêu, cho nên hiện giờ Vương Gia cũng không cảm nhận được sự đau đớn.

Ngươi cứ dựa theo phương pháp ta nói cho người mà khâu lại.

Được rồi, đeo khẩu trang trước đi.” "Vâng." Sắc mặt Lục Tu nghiêm túc: "Vương Gia, đắc tội rồi.”
Lục Tu lấy lại bình tĩnh rồi chuyên tâm vào việc khẩu lại.

Đến khi ca phẫu thuật kết thúc, Đông Phương Ly đã ngất xỉu, trên người Lục Tu cũng tràn đầy mồ hôi.

"Rất thành công!" Tần Lam Nguyệt giơ ngón tay cái lên: "Thiên phú của Lục tiên sinh thật sự khiến người ta ghen tị.

Kế tiếp, chỉ cần dùng thạch cao cố định rồi từ từ chữa trị là được.".