"Tô Điểm Tình không dừng lại nữa mà bước nhanh về phía Thiên điện.

Kế hoạch của Đông Phương Anh đã thành công, y le lưỡi, gương mặt nhỏ bé đầy đắc ý.

“Nàng ta bảo đệ đến?” Giọng nói của Đông Phương Lý lạnh như băng, trên người tràn ngập sát khí.

Y nhìn về phía Tần Lam Nguyệt, trong mắt không giấu được sự chán ghét.

“Không phải.” Đông Phương Anh khua tay: “Thất ca, huynh nghĩ cái gì vậy? Đệ thật sự phát hiện ra một thứ rất kỳ lạ, huynh mau xem.” Y túm Đông Phương Lý đi vào một căn phòng của Thiên điện, tìm trong tỉm ngoài một vòng nhưng lại chẳng thấy nữa.

“Sao kỳ vậy? Vừa rồi còn ở đây, sao lại không thấy nữa?” Mặt mày Đông Phương Anh nhăn nhó: “Rõ ràng đệ đã nhìn thấy.” “Anh nhi.” Giọng nói của Đông Phương Lý lạnh lùng: “Đệ học nói dối từ khi nào thế?” “Thất ca, đệ không nói dối, vừa rồi đệ thật sự nhìn thấy một thứ ở chỗ này, lớn khoảng bằng này, đệ không biết để làm gì, chỉ thấy rất kỳ quái mới gọi huynh tới.” Đông Phương Anh khoa tay múa chân.

"Đủ rồi." Đông Phương Lý phất tay áo rời đi.

Y cầm túi gấm Tô Điểm Tình đưa, tim thắt lại.


Y nghe nói, mấy ngày y cưới Tần Lam Nguyệt vào phủ, Tô Điểm Tình ba ngày ba đêm không uống một giọt nước nào.

Bây giờ nhìn thấy Tô Điểm Tình gầy đi trông thấy, trong lòng y càng thêm buồn bực.

Y nợ muội ấy quá nhiều.

Sau khi Đông Phương Lý rời đi, có cấm vệ quân đến mời, y liền vội vàng rời khỏi Thiên điện.

Đông Phương Anh ở lại trong phòng tìm một vòng, y chống cằm, vẻ mặt nghi hoặc: “Chuyện gì xảy ra vậy? Vừa rồi còn ở đây, sao trong nháy mắt đã biến mất rồi?” Lúc này, một bóng đen đang ẩn nấp ở góc phòng chợt lóe qua.

Trong mắt bóng đen hiện lên sát ý, lập tức thu lại ánh nhìn, trà trộn vào trong đám người.

Tần Lam Nguyệt đang trốn trong góc hưởng thụ thanh nhàn bỗng rùng mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.

Vừa rồi, hình như nàng cảm giác được một cỗ sát ý mãnh liệt, sát ý chợt lóe qua, nhanh như ảo giác.


Nhưng trước mắt chỉ toàn hoàng thân quý tộc, bọn họ ăn mặc giống nhau, bộ dạng cũng không sai biệt lắm, không phân biệt được ai với ai.

“Quái thật, là ảo giác sao?” Tần Lam Nguyệt lẩm bẩm.

Nàng nhìn lướt qua trong phòng một vòng, không phát hiện có gì dị thường, chỉ là ánh mắt vô tình đối mắt với Tô Điểm Tình.

Đôi mắt to vô tội của Tô Điểm Tình tràn ngập hận ý và phẫn nộ.

Tần Lam Nguyệt có chút xấu hổ, vội vàng nhìn sang một bên.

Cảm giác được tầm mắt Tô Điểm Tình rút lui, Tần Lam Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cực kỳ không muốn có nửa điểm quan hệ với Tô Điểm Tình, cũng không muốn phá hoại Đông Phương Lý và Tô Điểm Tình tình chàng ý thiếp, nhưng tiểu tử Đông Phương Anh rất khó chiều.

Nàng chống cằm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng, trong Thiên điện vang lên một tiếng kêu kinh hãi.

.