Chương 18:
Tần Lam Nguyệt trong lòng bồn chồn không yên.
Nàng không muốn tiếp tục chờ đợi ở đây, khoác áo choàng, nhắc một chiếc đèn lồng đi về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp đèn đuốc sáng trưng.
Này là vừa đúng giờ cơm, người trong phủ Thất vương không nhiều lắm, sau khi dọn cơm mang lên cho.
chủ tử là thời gian đám hạ nhân dùng bữa.
Tần Lam Nguyệt đầy cửa đi vào, trông thấy có đến mười máy bà tử quản sự đang ngồi vây quanh trên một cái bàn, giữa bàn bắc một cái bếp lửa nhỏ, trên bếp đun một nồi thịt bò.
Bên cạnh còn bày biện không ít các loại đồ ăn, những thứ sơn hào hải vị hầu như cái gì cũng có, so với đồ ăn hằng ngày của nàng có khi còn ngon hơn rất nhiều.
Bọn họ vừa ăn thịt vừa uống rượu, không khí vô cùng ấm áp, người nào người nấy ăn đến mức mặt mũi ửng hồng.
Cửa bị Tần Lam Nguyệt mở ra, gió lạnh cùng tuyết ngoài trời lùa vào.
“Ai không đóng cửa đây? Hôm nay lạnh muốn chết lão bà đây rồi, không đóng cửa định để lạnh đến mức vòi không có mà co vào hay sao?” Người ngồi gần cửa nhất hùng hùng hỗ hỗ xoay người quát.
Nhìn thấy Tần Lam Nguyệt, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi: “Vương phi nương nương, sao người lại tới đây giờ này ạ?”
“Lục Bảo đâu?” Tần Lam Nguyệt vào thẳng vần đề: “Ta bảo nàng ấy đến phòng bếp láy ít đồ, sao lại không thấy người đâu rồi?”

“Nương nương nói gì lạ thế, nha hoàn của người không thấy đâu, sao lại đến phòng bếp tìm?” Một lão bà tử nói: “Lẽ nào nhà bếp biết ăn mắt người sao?”
“Nương nương tìm nhằm chỗ rồi.

Chậc! Nha đầu kia tuy hơi gầy gò nhưng nhìn qua cũng là cô nương dáng vẻ yêu kiều, khuôn mặt ưa nhìn, không chừng là cùng nam nhân nào đó trốn đi hẹn hò cũng nên, phòng bếp của chúng nô tỳ không có giấu nổi nàng ta.” Bà tử nọ vẫn tiếp tục nói.
Tần Lam Nguyệt hơi hơi nâng cằm.
Lần trước nàng đánh Hồng Dược khiến người người kinh hãi tột độ, từ đó trở đi, gần như không ai dám làm càn.
Lão bà tử kia uống một ngụm rượu to liền bộc lộ bản tính.
“Lục Bảo đang ở đâu?” Tần Lam Nguyệt lạnh giọng truyền hỏi: “Sau khi đến phòng bếp, nàng đã đi đâu?”
“Nương nương hỏi câu này thật kỳ lạ quá rồi.” Một lão bà tử khác cười cười nói nói: “Nha hoàn của người đi đâu sao lại hỏi chúng nô tỳ chứ.”
“Nàng ta tứ chi đầy đủ, muốn đi đâu chúng nô tỳ sao quản nổi, có thể trói nàng ta lại được hay sao?”
Tần Lam Nguyệt nắm chặt tay, cảm giác bắt an mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
Lục Bảo vốn tính tình nhát gan, cho dù gặp chuyện gì cũng sẽ không phản kháng, chỉ biết yên lặng thừa nhận.
Mắy ngày nay, nàng cứ cho rằng đánh Hồng Dược rồi có thể làm gương cho kẻ khác, đám lão bà tử tại phòng bếp sẽ biết điều mà đối xử tốt với Lục Bảo, không cố ý gây khó dễ cho nàng.
Hiện tại xem ra nàng đã quá xem nhẹ tính xấu của mấy người này.
Đám bà tử và quản sự này không chừng nhân lúc nàng không có mặt đã giở trò gì đó với Lục Bảo.
“Ta hỏi lại một lần nữa, Lục Bảo nàng đang ở đâu, sau khi rời khỏi phòng bếp nàng đã đi đâu rồi?” Tần Lam Nguyệt trầm giọng hỏi.
“Đây là lần thứ ba rồi, quá tam ba bận, nếu các ngươi còn không mau nói chuyện tử tế cho ta thì đừng trách ta không khách khí!” Nàng hơi tức giận, mặt mũi đã có vài phần mắt kiên nhẫn.
Hiền lành quá lại bị bắt nạt, Lục Bảo đúng là cô gái thiện lương trong sáng nên mới bị đám người này khi dễ.
“Đúng rồi các vị, bản cung còn chưa dùng cơm chiều, các vị lại tụ tập đông vui trong này mở tiệc uống rượu ăn thịt.

Bản cung lần đầu mới biết Thất vương phủ có quy định hạ nhân dùng bữa trước rồi mới đem cơm thừa cho chủ tử dùng.

Bản cung thật là muốn cùng các vị nói rõ một chút.”
Đám bà tử nghe nàng nói vậy, trên mặt đều hiện nét khó chịu.

Một người núp sau bà tử kia đột nhiên nói: “Hiện tại bày ra bộ dạng chủ tử để hù dọa ai? Có ai là không biết địa vị Vương phi nàng có được từ đâu? Thất vương phủ không có loại chủ tử như nàng, chẳng qua chỉ là đứa con của tiện nhân!”
“Đúng thật là chủ nào tớ náy, đều là loại không biết xáu hổ, thứ nha hoàn hồ ly kia cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì!”
Tuy rằng thanh âm bọn họ bàn tán rất nhỏ, nhưng Tần Lam Nguyệt đều nghe thấy hết tất cả.
Khóe miệng nàng khẽ nhéch lên.
Ức hiếp người yếu thế hơn, đám người bọn họ chỉ có bản lĩnh đến thề thôi.
Lục Bảo yếu đuối, bọn họ hết lần này đến lần khác bắt nạt nàng ấy.
Nguyên chủ chịu không nổi, nhu nhược yếu đuối, đám người này cũng coi nguyên chủ chẳng ra thể thống gì, còn dùng những lời lẽ bản thỉu để nhục mạ.
Nhưng, nàng hiện tại đã sớm không còn là Tần Lam Nguyệt hồi trước nữa rồi.
“Mặc kệ bổn cung thân phận thế nào, đều là do Hoàng thượng hạ chỉ thành hôn cùng Thất Vương Gia, hai chúng ta cưới hỏi đàng hoàng, ta là Thất Vương Phi, các ngươi phục thì đó là chuyện tốt, không phục cũng đành thôi vậy, dù sao vấn đề này cũng không đến lượt đám hạ nhân các ngươi nói xen vào!”
“Bản cung đã từng nói qua với Thất Vương Gia rằng, nếu giờ đây ta đã là Thất Vương Phi, tuyệt đối không có chuyện để các ngươi nói huyên thuyên.

Không cần biết bản cung phải hứng chịu loại chèn ép nào, cũng không phải do bị ức hiếp, không phải bị Thất Vương phủ ức hiếp!”
“Thất Vương Phi nói vậy thật oan uỗổng cho chúng nô tỳ.” Vị bà tử đứng đầu thấy tình hình có vẻ không ổn, liền đi vài bước lên phía trước, cười làm lành nói: “Người trong phòng bếp chúng tôi xưa nay vốn dĩ ít học, tính tình thẳng thắn, không biết nói lời hoa mỹ, nương nương người đừng để bụng.”
“Nương nương sốt ruột tìm nha hoàn kia chúng nô tỳ đều biết.” Bà ta nói: “Nhưng không thể vì thế mà nương nương vu oan cho chúng ta.”
“Chúng nô tỳ trước giờ đều dọn thức ăn cho chủ tử dùng bữa trước rồi mới dám ăn phần của mình.

Đó là quy định của Thất Vương phủ không ai dám làm trái, còn đem đồ mà nương nương yêu cầu đưa cho nha hoàn Lục Bảo, ngờ đâu nàng không hề mang trở về cho nương nương.


Nói đúng ra, là nàng ta chậm trễ bữa tối của nương nương, đâu có liên quan đến bọn ta!”
“Nương nương, người xem như thế này được không? Đợi chúng nô tỳ làm lại ít thức ăn cho nương nương mang đi, còn về phần Lục Bảo, chúng ta chia nhau ra tìm,Vương phủ lớn như vậy, không tin là không tìm thấy.”
“Hôm nay nguyên liệu nấu ăn đã dùng hết rồi.” Lão bà tử trong người có tí rượu uống lúc đầu lên tiếng: “Nguyên liệu ngày mai đều đã được đếm đủ và lên danh sách, bây giờ không thể dùng ngay.

Nói xong, nếu muốn làm luôn bây giờ ít nhất phải đợi một canh giờ.”
“Đúng đấy đúng đấy, hết thời gian làm việc rồi, cũng nên về nhà đi.” Một bà tử khác lên tiếng.
Bàn tròn bị ném xuống đất, lửa lò nóng bỏng rơi vãi tung toé ra ngoài, bắn cả vào quần áo của đám người đang ngồi kia bốc cháy, bọn họ hoảng sợ, những đốm than loé vài lần rồi dập tắt.
Nồi đun thịt bò cũng bị đánh đỗ nghiêng sang một bên, nước sôi trào hắt vào đám bà tử đang huyên thuyên chuyện trò.
Đám bà tử bấy giờ có chút hơi men trong người, phản ứng chậm chạp.
Đợi đến lúc bọn họ kịp ý thức, nước sôi đã hắt vào người, vào mặt.
“AI Bỏng chết ta rồi!”
Bọn họ thét chói tai, hai tay bụm chặt lấy mặt, lăn qua lăn lại, kêu gào thảm thiết trên mặt đất..