- Lưu phu nhân, đây là Mạc tiểu thần y các người muốn tìm à, đúng là nhỏ thật.   

Tôn Đông Lâm bình tĩnh nói, trong lòng đã nở hoa.   

Ông ta thấy Thường Ngộ Xuân thề son sắt, còn lo lắng thầy thuốc Thường Ngộ Xuân tiến cử có thể chữa bệnh cho Mộc Phong Vãn, như vậy mặt mũi của bệnh viện ung bướu ông ta mất hết rồi.   

Ai biết vậy mà tiến cử một đứa con nít.   

Xung quanh, người nhà Mộc Phong Vãn cũng đều lắc đầu.   

- Thường lão thần y, cậu ta thật sự là Mạc tiểu thần y mà ông nói sao?   

Lưu Nguyệt Như không chắc chắn lắm hỏi.   

Cho dù là tiểu thần y, ít nhất cũng phải hơn hai mươi tuổi chứ, tiểu thần y 16 tuổi sao?   

Quả thật đúng như lời Tôn Đông Dương nói, thần y này có chút nhỏ.   

Thường Ngộ Xuân không để ý đến những người khác, vội vàng đến bên cạnh Mạc Phàm, xấu hổ nói:   

- Mạc tiểu hữu, cuối cùng cậu cũng đến rồi.   

Chuyện ở Tần gia lần trước, ông ta thật sự tâm phục khẩu phục Mạc Phàm.   

Nếu không phải người trong nhà khuyên bảo nhiều lần, ông ta rất muốn bái Mạc Phàm làm vi sư.   

Lại thấy Mạc Phàm lần nữa không chỉ không ngạo mạn như trước, trái lại giống như nhìn thấy cứu tinh, vô cùng tôn kính.   

Nếu Mạc Phàm không tới, Đông y sẽ bị ông ta làm mất hết mặt mũi.   

- Ừm.   

Mạc Phàm lạnh nhạt gật đầu.   

Thường Ngộ Xuân cũng không tức giận trịnh trọng nói:   

- Lưu phu nhân, tôi giới thiệu với bà, cậu ấy là Mạc Phàm thầy thuốc chữa khỏi cho Tần lão gia tử, tuy Mạc tiểu thần y nhỏ tuổi một chút, nhưng có khả năng cả thành phố Đông Hải chỉ có cậu ấy mới chữa được bệnh cho con gái bà.   

Tuy Thường Ngộ Xuân nói như vậy, nhưng trong phòng bệnh không có mấy ai tin tưởng.   

- Mạc tiểu thần y xem bệnh ở bệnh viện nào thế, tôi là Tôn Đông Lâm viện trưởng của bệnh viện này.   

Tôn Đông Dương nâng kính lên, cười hỏi, nhưng không giơ tay.   

Những người khác cũng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, đợi xem Mạc Phàm nói thế nào.   

- Tôi là bạn học của cô ấy.   

Mạc Phàm chỉ Sở Khuynh Thành bên cạnh, bình tĩnh nói.   

- Khuynh Thành, cậu ấy thật sự là bạn cháu sao?   

Lưu Nguyệt Như kinh ngạc nói.   

Bà vốn đang nghi ngờ, vì sao hai người lại cùng tiến vào, không ngờ bọn họ còn là bạn học.   

Một chút chờ mong vừa mới dâng lên bị dập tắt trong chớp mắt, thay vào đó là bi thương.   

- Đúng ạ, phương thuốc kia là anh ta viết cho chị họ, chị họ bảo cháu mang anh ta tới.   

Sở Khuynh Thành nói chi tiết.   

- Hồ nháo, Vãn nhi chữa trị linh tinh còn chưa tính, em cũng mù quáng theo, ngay cả thầy thuốc cũng không phải, em còn dám mang đến đây.   

Một người trẻ tuổi, là anh họ của Sở Khuynh Thành bất mãn nói.   

Chính anh ta cũng học Tây y, bây giờ là bác sĩ thực tập, về chuyện chữa trị cũng không dám nói vào một câu, vậy mà Sở Khuynh Thành dám mang một học sinh trung học đến đây chữa bệnh cho Mộc Phong Vãn.   

Nhỡ đâu xảy ra chuyện, ai chịu trách nhiệm?   

Nếu Mạc Phàm tuổi này đã làm thần y, vậy không ai không phải là thần y.   

Lưu Nguyệt Như nhìn chằm chằm Mạc Phàm, lộ ra chút băn khoăn.   

Nếu Thường Ngộ Xuân đã nói vậy, không thể nghi ngờ thân phận của Mạc Phàm.   

Nhưng thực sự giao sinh mệnh của con gái cho một học sinh trung học sao?   

Rất lâu sau, Lưu Nguyệt Như bi thương hỏi:   

- Mạc tiểu thần y, cậu đưa phương thuốc cho Vãn nhi, cũng coi như là bạn của Vãn nhi rồi, cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể chữa khỏi cho Vãn nhi?   

- Lưu phu nhân, bà muốn một học sinh trung học xem bệnh cho con gái bà sao?   

Charles buông hai tay xuống, bày tỏ không thể hiểu nổi.   

- Charles tiên sinh đừng hiểu lầm, tôi đưa con gái đến bệnh viện các cậu, đó là tin tưởng các cậu, tôi chỉ muốn tìm phương pháp tồn tại xác suất cao hơn mà thôi, hi vọng Charles tiên sinh có thể hiểu cho.   

Lưu Nguyệt Như nho nhã lễ độ nói.   

Thực ra bà đã vô cùng thất vọng, bất luận Mạc Phàm giỏi mấy cũng khó có khả năng chữa khỏi cho con gái bà.   

Chẳng qua Thường Ngộ Xuân đã cố gắng tiến cử, bà nhất định phải nể mặt.   

Hơn nữa Vãn nhi cũng hi vọng người thanh niên này giúp con bé chữa bệnh, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của Vãn nhi.   

- Ok, đúng lúc tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc tiểu thần y Đông y có thể chữa bệnh như thế nào.   

Charles cười khinh miệt nói.   

Sắc mặt Mạc Phàm lạnh xuống, giống như không bị ảnh hưởng.   

Ánh mắt hắn nhìn về phía Mộc Phong Vãn, lam quang trong mắt chớp lóe, mấy bóng mờ xuất hiện trong mắt hắn.   

Lông mày lập tức nhíu lại, quả thật tình hình của Mộc Phong Vãn tệ hơn 10 ngày trước gấp bội lần.   

- Nếu mới đầu các người cho cô ấy uống phương thuốc tôi viết, cô ấy đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.   

- Phương thuốc đó thật sự có tác dụng sao?   

Lưu Nguyệt Như khẽ giật mình, hỏi.   

- Bác, bác đừng nghe anh ta nói linh tinh, uống nước thuốc có thể chữa khỏi ung thư, vậy ung thư không phải là bệnh nan y rồi.   

Sở Kinh Vũ anh họ của Sở Khuynh Thành khinh thường nói.   

Khóe miệng Tôn Đông Lâm hơi nhếch lên, cười mà không nói.   

Thường Ngộ Xuân tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.   

- Cậu nói tờ giấy bị tôi xé rách đấy sao?   

Charles hỏi.   

Mấy ngày hôm trước Mộc Phong Vãn tỉnh dậy lấy ra một phương thuốc, bảo anh ta bốc thuốc dựa theo phương thuốc đó.   

Anh ta nhận phương thuốc liền xé nát, ném vào thùng rác, giao phương thuốc dùng để chữa trị bằng hóa chất cho Mộc Phong Vãn.   

- Là anh xé phương thuốc của tôi sao?   

Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, hắn vốn không có thành kiến với người ngoại quốc.   

Nhìn thấy bác sĩ ngoại quốc này, hắn cảm thấy trước đây hắn sai rồi, vẫn phải có thành kiến với một số người.   

- Không sai, theo ý tôi Đông y là vớ vẩn, xác suất chữa được bệnh thấp như mèo mù vớ phải chuột chết, mấy thứ này chỉ ảnh hưởng đến chữa trị cho người bệnh, tôi cảm thấy nó không cần thiết phải tồn tại.   

Charles nói một cách chắc chắn.   

Đông y là vớ vẩn sao?   

Mạc Phàm nhíu mày:   

- Anh muốn xem Đông y thế nào đúng không?   

- Đương nhiên, người America chúng tôi rất thích tiếp thu những thứ mới mẻ, báo cáo kiểm tra sức khỏe của tôi mới có, còn chưa kịp xem, nếu không thì dùng tôi làm thí nghiệm đi, mọi người làm chứng giúp tôi.   

Charles lấy một báo cáo ra, để ở trên bàn, tự tin nói.   

Trên mặt là nồng đậm cảm giác ưu việt, giống như đến Trung Quốc, địa vị của anh ta cao hơn người Hoa rất nhiều.   

Xung quanh, ngoại trừ người nhà của Mộc Phong Vãn ra, mấy y tá xinh đẹp cũng nhao nhao nhìn.   

- Bạn trẻ này muốn so y thuật với bác sĩ Charles sao, đúng là không biết tự lượng sức mình.   

- Khí chất của bác sĩ Charles đã quăng cậu ta mấy ngã tư rồi. - Không chỉ khí chất, phương diện đó của bác sĩ Charles cũng được… Một y tá ăn mặc quyến rũ đỏ mặt nói.   

- Cô cũng thử qua rồi hả?   

Một y tá khác cười nói.   

…   

- Được thôi!   

Mạc Phàm cười, ánh mắt nhìn về phía Charles, lam quang trong mắt chớp lóe.   

- Vành tai nhăn nheo, vành mắt biến thành màu đen, ấn đường tái đi, chắc là thường xuyên say rượu túng dục, đây là ‘Vọng’.   

- Uống rượu tán gái, là yêu thích lớn nhất của người America chúng tôi.   

Charles đắc ý nói, còn cố ý liếc mắt nhìn mấy y tá một cái.   

- Hơi thở ngắn, lúc đứt lúc nối, nói lên anh thiếu máu, đây là ‘Văn’.   

Hai tay Charles buông xuống, chẳng muốn nói nữa.   

- Gần đây anh luôn phiền muộn nóng lòng, tứ chi rét run, mất ngủ, hơn nữa tính dục giảm xuống, tôi nói không sai chứ, đây là ‘Vấn’.   

Mạc Phàm nói.   

Nói xong ba câu này, ở đây chỉ có Thường Ngộ Xuân gật đầu.   

Những người khác đều không có phản ứng, những lời này nghe nhiều trong Đông y rồi, có người không hiểu y thuật cũng có thể nói lên vài câu.   

Thậm chí một y tá trong đó còn nhỏ giọng nói:   

- Làm sao có thể, mỗi đêm anh ấy muốn ít nhất hai ba lần, mỗi lần đều rất lợi hại.   

Xung quanh có không ít người lắc đầu cười, ngay cả Lưu Nguyệt Như cũng vô cùng thất vọng.   

- Cậu cần bắt mạch không, tiểu thần y, hay là nhìn kết quả siêu âm của tôi, tôi nhớ rõ trong Đông y còn có một bước là ‘Thiết’ đúng không?   

Charles đắc ý vươn tay nói.   

- Chắc chắn là có ‘Thiết’, tôi không cần bắt mạch, tính dục của anh thịnh vượng là vì anh đang uống thuốc, chuyện này mỗi người đều có thể, nhưng bệnh AIDS trên người anh không phải mỗi người đều có.   

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.   

Xung quanh có không ít người sửng sốt.   

Nhất là mấy y tá, lại càng ngây ra như phỗng, che miệng:   

- Không phải chứ?