Tống Trung nghe thấy tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên gầy yếu mặc quần áo bình thường đứng ở cửa.   

- Dừng, lớp 2 năm 3 chúng mày có nhiều người thích lo chuyện bao đồng thật, đi thưởng cho nó hai cái tát.   

Một học sinh thân hình cao lớn lập tức đi đến chỗ Mạc Phàm.   

- Trung ca, cậu ta là Mạc Phàm.   

Triệu Phi nghiến răng nghiến lợi nói.   

Anh ta đường đường là một minh tinh Taekwondo, lại bị Mạc Phàm đánh một cái ngất trước mặt bao nhiêu người, anh ta ước gì có thể giết chết Mạc Phàm.   

- Hửm?   

Lông mày Tống Trung nhíu lại, vẫy lui thuộc hạ vừa rồi, dời mắt nhìn về phía Mạc Phàm, khóe miệng cong lên nụ cười trêu chọc.   

- Ôi, cuối cùng cũng đến rồi, tao còn tưởng rằng mày không dám đến đây học nữa chứ.   

Mạc Phàm nhìn Bàn Tử mặt mũi bầm dập, lông mày nhíu lại, trong đôi mắt ẩn ẩn lộ ra lạnh lẽo.   

- Mày là Tống Trung sao?   

Tống Trung sửng sốt, sau đó cười đắc ý.   

- Vậy mà mày nhận ra tao, tốt lắm, nếu như vậy, quỳ xuống đi, chúng tao có thể hạ thủ lưu tình một chút, cũng có thể cho huấn luyện viên tiền thuốc men ít một chút.   

Mạc Phàm cười, sao hắn không biết Tống Trung này được.   

Anh trai của Tống Uyển Nhi, kiếp trước hai anh em này cấu kết với nhau làm việc xấu, làm không ít chuyện xấu, cũng là một trong những kẻ thù của hắn.   

Hắn còn chưa đi tìm, đã tự mình đưa lên cửa.   

- Chỉ dựa vào mấy người sao?   

Mạc Phàm hỏi.   

- Thế nào, mày còn dám đánh trả sao?   

Tống Trung không thèm để ý nói.   

Dám ra tay với bọn họ, chính là động thổ trên đầu Vương thiếu, Mạc Phàm này không muốn sống nữa sao.   

- Các người và người khác có gì khác nhau chứ?   

Mạc Phàm cười nói, cũng không biết mấy người này lấy tự tin từ đâu ra.   

- Hô hô!   

Một đám người cao giọng cười to.   

Ngay cả Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt cũng cười rồi.   

Hai lúa đúng là hai lúa, chỉ biết lỗ mãng xông tới, hoàn toàn không hiểu quan hệ lợi hại.   

Vẻ mặt Bàn Tử cũng tối sầm lại, Vương thiếu không phải là người có thể giải quyết bằng quả đấm.   

- Bọn họ là thuộc hạ của Vương Kinh Phi, huấn luyện viên mà cậu đuổi là thân thích của Vương Kinh Phi.   

Vương Vân giải thích, trong mắt là vô cùng thất vọng về Mạc Phàm.   

Mạc Phàm khẽ nhíu mày, cái tên Vương Kinh Phi này hắn cũng có chút ấn tượng.   

Tứ thiếu của Đông Hải, nhiều thế hệ trong nhà buôn bán, tích lũy vô số của cải, biệt thự mà Tần gia ở là Vương gia khai phá.   

Kiếp trước hắn không đuổi huấn luyện viên Taekwondo đi, nên không tiếp xúc với Vương Kinh Phi này.   

Không ngờ một đời này, không biết Trương Siêu vì nguyên nhân gì, trái lại rất thành thật, vẫn không có lộ diện, lại có một trong tứ thiếu của Đông Hải.   

Nhưng trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh nhàn nhạt.   

Tứ thiếu của Đông Hải thì sao chứ, bát tuấn của Giang Nam thì thế nào, ở trong mắt đều chỉ là con kiến.   

Một Trúc Cơ, tiên nhân sẽ khác.   

- Vậy thì sao chứ, chỉ là một con chó của Vương Kinh Phi, giỏi lắm sao?   

Mạc Phàm lạnh lùng nói.   

Tươi cười trên mặt Tống Trung trở nên cứng đờ, anh ta ghét nhất bị người ta nói là chó, nhất là người có địa vị thấp hơn anh ta.   

Dù thế nào nhà anh ta cũng làm về bất động sản, sao có thể để tên nghèo này mắng được.   

- Nhóc con, con mẹ nó mày đây là tự tìm đường chết đó.   

Tống Trung lạnh lùng nói.   

- Ha ha!   

Mạc Phàm cười không thèm để ý.   

Những lời này lọt vào tai hắn, giống như một con bọ hung nói, tôi muốn làm voi trượt chân.   

- Thả Bàn Tử ra, quỳ xuống xin lỗi cậu ấy và lớp trưởng, nể tình mấy người vẫn còn là học sinh, các người có thể nhẹ nhàng cút ra khỏi lớp 2 năm 3.   

Tống Trung vốn sửng sốt, sau đó nở nụ cười.   

Đây là chuyện cười lớn nhất anh ta nghe từ trước đến nay, đây không phải là quán Taekwondo, một tên hai lúa mà dám nói với bọn họ như vậy.   

- Không biết tự lượng sức mình.   

Triệu Phi cười lạnh lùng.   

Chỉ riêng thân phận của Mạc Phàm, Vương thiếu không cần tốn sức là đè bẹp nhà Mạc Phàm sít sao.   

- Thực cho rằng to bằng nắm tay thì cứng à, cũng không nhìn xem bây giờ là thời đại nào rồi, cậu dám động vào một sợi lông của Tống Trung thử xem?   

Đinh Tuấn Kiệt nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khinh bỉ, hi vọng Mạc Phàm kích động một chút.   

Chỉ cần Mạc Phàm chạm vào Tống Trung, chẳng khác nào kết thù với Vương thiếu, anh ta sẽ có cơ hội nhìn thấy hình ảnh Vương thiếu ra tay đè ép Mạc Phàm.   

- Haizz!   

Vương Vân có chút hối hận, vừa rồi cô ta kích động làm gì, quản chuyện này làm gì.   

- Mạc Phàm, đừng để ý đến bọn họ, tôi không sao, cậu nhanh đi đi.   

Bàn Tử lo lắng kêu lên với Mạc Phàm.   

Tuyệt đối không thể đụng vào nhóm người này được, khẽ đụng vào sẽ xong đời mất.   

- Có nghe thấy không, tên mập đáng chết này bảo mày đi, mày đi cũng được, tên mập này sẽ chịu tội thay, chỉ cần một ngày mày không quỳ, một ngày không đưa tiền thuốc men cho huấn luyện viên, mỗi ngày chúng tao đều đánh tên mập đáng chết này một trận.   

Tống Trung cười âm hiểm nói.   

Anh ta thấy Mạc Phàm thờ ơ, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, tiếp tục nói:   

- Đúng rồi, lão già Mạc Quốc Hoa là cha mày đúng không, hình như ông ta nợ Vương thiếu của chúng tao không ít tiền, hiện giờ giấy nợ kia đang ở trong tay Vương thiếu, Vương thiếu của chúng tao đã gọi điện thúc giục, khi nào người cha đáng chết của mày mới chịu trả tiền, nếu không trả tiền, không chỉ đánh Bàn Tử, ngay cả lão già kia cũng bị thu thập rồi.   

- Đương nhiên nếu mày ngoan một chút, nể tình chúng ta là bạn học, không phải là không thể bỏ qua cho người cha đáng chết của mày, dù sao họa cũng là do mày tạo ra, tự mày phải chịu trách nhiệm.   

Những lời này giống như một quả bom nặng rơi vào trong phòng học.   

- Cha Mạc Phàm nợ tiền Vương thiếu sao?   

- Có phải cha cậu ta là ma bài bạc không?   

Đánh bạc dễ làm người ta nhà tan cửa nát nhất.   

…   

Tiếng bàn tán xôn xao, đám Tống Trung cười cười, vẻ đắc ý càng đậm hơn.   

- Một tên nhóc nhà nghèo, cũng dám tỏ ra uy phong, muốn chết.   

Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, lóe ra hàn quang.   

Khi cha mở công ty đúng là mượn không ít tiền ở thành phố Đông Hải, Vương gia có ngân hàng ở thành phố Đông Hải, dựa vào mối quan hệ của dượng mượn tiền Vương gia cũng không kỳ lạ.   

Hắn vốn đang nghi ngờ, cha tới thành phố Đông Hải đòi nợ là chuyện nửa tháng sau, vì sao bỗng nhiên đẩy lên nhiều ngày như vậy, hơi suy nghĩ một chút đã hiểu rõ toàn bộ.   

Hắn ép huấn luyện viên nghỉ việc, Vương Kinh Phi tra ra được thân thế của hắn, tạo áp lực với cha, lúc này cha mới vội vàng tới thành phố Đông Hải tìm Vương Tử Hoa đòi nợ.   

Nếu là như vậy, một nghi ngờ khác trong lòng hắn cũng được giải rồi.   

Kiếp trước Lâm Khuynh Thiên mua nợ nần nhà hắn ở thành phố Đông Hải, dùng để ép hắn và Tuyết Nhi chia tay, sau đó lại khiến hắn nhà tan cửa nát.   

Hắn từng hoài nghi, Lâm Khuynh Thiên mua nợ nần này từ chỗ Vương Kinh Phi, bởi vì Vương gia và Lâm gia có quan hệ huyết thống, bây giờ xem ra bán nợ nần cho Lâm Khuynh Thiên và Vương Kinh Phi.   

Được lắm!   

- Mạc Quốc Hoa là cha tao, vừa rồi mày xưng hô với ông ấy thế nào, tao không nghe rõ, mày dám lặp lại lần nữa không?   

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.   

Tống Trung không để ý giọng điệu của Mạc Phàm chút nào, một tiểu quỷ có thể tạo nên được sóng gió gì. - Lặp lại lần nữa thì sao chứ, mày hãy nghe cho kỹ, lão già Mạc Quốc Hoa này… Tống Trung nói lại từng chữ một.   

Không đợi anh ta nói tiếp, một bàn tay tát mạnh vào mặt anh ta.   

“Bốp” một tiếng, vô cùng thanh thúy, mặt Tống Trung lệch sang một bên, lộ ra năm dấu tay đỏ tươi.   

“Phốc!” Tống Trung phun ra máu tươi lẫn răng nanh, đủ để thấy lực của một cái tát này.   

Tất cả mọi người đều lộ vẻ khiếp sợ, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.   

- Cậu ta đánh Tống Trung sao?