- Nhóc con, có phải mày có bệnh hay không, đi chết đi.   

Một tên tóc dài xoăn hùng hùng hổ hổ, cầm dao đâm về phía Mạc Phàm.   

- Hừ!   

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay vươn ra, đầu ngón tay giống như có khí màu trắng quấn quanh, phát ra tiếng gió vù vù.   

Bàn tay tránh thoát dao găm của tên tóc dài xoăn, đi sau đến trước ấn lên ngực tên kia.   

“Rầm!” một tiếng, thân hình tên tóc dài xoăn chấn động, phun ra ngụm máu, bay ra ngoài.   

- Người thứ nhất!   

Mạc Phàm lạnh lùng nói.   

- Mẹ kiếp, nhóc con, còn ngông cuồng như vậy.   

Một tên tóc dài xoăn khác đứng sau lưng Mạc Phàm, cầm một cái ghế lên đánh về phía gáy Mạc Phàm.   

Mạc Phàm nhìn cũng không nhìn, giống như sau đầu có thêm mắt.   

- Người thứ hai!   

Một bước đá ra, tên tóc dài xoăn này kêu đau đớn một tiếng bay ra ngoài, vẫn không biết sống hay chết.   

- Hoàng Dao Dao ở đâu?   

Mạc Phàm hỏi lại, không muốn nhiều lời vô nghĩa với đám người này.   

- Đồ ranh con, đợi mày chết thì biết.   

- Người thứ ba!   

Người thứ ba là tên đầu bóng loáng bay ra ngoài.   

- Hoàng Dao Dao ở đâu?   

…   

Chỉ mười giây đồng hồ, đã có năm người được Mạc Phàm tặng vé máy bay, toàn bộ đều là đám lưu manh có vẻ độc ác.   

Vừa rồi do cồn và nhân số tác động, nên đám côn đồ vô cùng hung hãn, động một tí là muốn giết chết Mạc Phàm, lúc này đã bắt đầu có chút chột dạ.   

Tên nhóc này quá mạnh rồi?   

Một quyền một người, một cước cũng một người.   

Không ít người lùi về phía sau, không dám xông lên trước, cũng không dám nói Hoàng Dao Dao ở đâu?   

Lông mày Hoàng Mao nhíu lại, trong mắt lộ ra hung quang.   

- Các cậu còn thất thần làm cái gì, không muốn 40 vạn nữa à, một đám phế vật, ngay cả tên ranh con cũng không thu thập được, còn không nhanh tiến lên cho tôi, người nào giết chết được nó, sẽ được gấp đôi tiền, đêm nay Hoàng Dao Dao sẽ là của kẻ đó.   

Vừa nhắc đến tiền và phụ nữ, mắt đám tên con đồ còn lại lập tức sáng lên.   

Bọn họ nhiều người như vậy, còn sợ không làm gì được tên học sinh trung học này sao, chỉ cần búng một cái, tên nhóc này xong rồi.   

Không quản Mạc Phàm có lợi hại hay không, thuận tay cầm lấy thứ gì đó, đánh về phía Mạc Phàm.   

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, không đợi những tên côn đồ này cùng nhào qua, hắn như một con mãnh hổ xuống núi, đánh móc sau gáy.   

Hắn đường đường là y tiên bất tử, cho dù chưa đến Trúc Cơ, nhưng có thể không đối phó được đám côn đồ này sao?   

Huống chi hắn chỉ còn thiếu nửa bước là tới Trúc Cơ, chỉ cần hắn muốn, có thể đến Trúc Cơ kỳ bất cứ lúc nào.   

“Thùng thùng!” Hai chưởng đập vào người hai người. - Người thứ sáu, người thứ bảy…   

Chân dài đảo qua, giống như có thể nhìn thấy gió xoáy do chân hắn tạo ra, ba tên côn đồ kêu thảm thiết không ngăn cản được bay ra ngoài.   

Chưa tới một phút, một đám côn đồ khoảng 20 người, có thể đứng chỉ còn Hoàng Mao và tiểu muội đứng cạnh Hoàng Mao.   

Những người khác không phải hôn mê, thì nằm trên đất rên rỉ, không có một ai đứng dậy được.   

Cho dù đứng, chân Hoàng Mao và tiểu muội kia cũng không ngừng run run, trong mắt không còn vẻ lạnh lùng khi trước, thay vào đó là sợ hãi.   

Ánh mắt Hoàng Mao hung ác nham hiểm, trong mắt đều là phẫn nộ.   

Một đám người bình thường diệu hổ dương oai, lại bị một học sinh trung học đánh bại hết.   

- Một đám phế vật!   

Hoàng Mao mắng một câu, không chỉ không còn sợ hãi, dữ dằn trên mặt càng đậm, hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Phàm.   

- Nhóc con, quả thật mày đánh nhau rất giỏi, nhưng bây giờ mày quỳ xuống cầu xin tao, tao còn có thể bỏ qua cho mày.   

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, lạnh giọng hỏi:   

- Hoàng Dao Dao ở đâu?   

Hoàng Mao nhíu mày, vậy mà tên nhóc này không biết điều như vậy?   

- Nhóc con, mày có thể đánh người, nhưng đừng quên tên mập chết bầm kia không lợi hại như mày, con bé Hoàng Dao Dao kia cũng nằm trong tay tao, chỉ cần tao gọi một cuộc điện thoại, hai đứa đó đều phải chết.   

- Có khả năng mày không cần hai đứa kia, nhưng cha mẹ của mày, anh chị em của mày, mày không sợ tao tóm bọn họ về giết chết sao?   

Hoàng Mao cười âm hiểm nói.   

Mắt Mạc Phàm phát lạnh, đầy sát khí.   

Không nói đến ân oán kiếp trước, chỉ riêng những lời Hoàng Mao nói vừa rồi, cũng đủ để anh ta chết trăm lần, dám uy hiếp người nhà của hắn à.   

- Không sợ, vì hôm nay tao không định để mày sống sót.   

Hoàng Mao thấy vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, khẽ đảo mắt, đẩy mạnh cô gái bên cạnh mình về phía Mạc Phàm.   

“A!”   

Cô gái kia kêu lên một tiếng, giống như từng phối hợp với Hoàng Mao rồi, thân thể mềm mại ngã vào người Mạc Phàm, ôm chặt lấy Mạc Phàm ngăn cản Mạc Phàm ra tay.   

Hoàng Mao mượn cô gái đang ôm Mạc Phàm, nhanh chóng rút dao găm đen xì ra.   

Dao găm này bộ đội đặc chủng chuyên dùng, anh ta ra giá rất cao mới lấy được từ chỗ bạn thân, chỉ cần đâm vào một chút, sẽ chảy máu đến chết, không thể cứu chữa được.   

Anh ta còn bôi thuốc tê lên dao găm, bình thường rất ít khi lấy ra, chuyên đối phó với những cao thủ giống Mạc Phàm.   

- Đi chết đi!   

Khóe miệng Hoàng Mao nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, không phải đâm về phía Mạc Phàm, mà bí mật đâm sau lưng cô gái này, muốn cùng giết chết cô gái này và Mạc Phàm.   

Trong mắt Mạc Phàm hiện lên căm hận, tuy thân thể của hắn 16 tuổi, nhưng chút kỹ xảo nhỏ này tránh thoát được mắt hắn sao?   

Dễ dàng dời cánh tay cô gái kia, lấy được dao găm trong tay Hoàng Mao.   

Tốc độ rất nhanh, nhưng khoảng cách gần quá, dao găm vẫn đâm vào lưng cô gái này.   

Nhưng chỉ bị rách da, không thương tổn vào bên trong.   

Cùng lúc đó, Mạc Phàm đá vào bụng Hoàng Mao, Hoàng Mao kêu lên một tiếng ngã văng ra ngoài.   

- Nếu cô luẩn quẩn trong lòng, có thể tiếp tục treo trên người tôi.   

Mạc Phàm lạnh lùng nói với cô gái kia.   

Vừa rồi cô gái cũng cảm nhận được đau đớn, đã đoán ra Hoàng Mao cũng muốn giết cô ta, chỉ là sợ tới mức toàn thân như nhũn ra, lúc này mới còn ôm Mạc Phàm.   

Được Mạc Phàm nhắc, vội vàng rời khỏi người Mạc Phàm, dựa vào bên tường, nhìn về phía Hoàng Mao với vẻ khó mà tin, cô ta giúp Hoàng Mao ngăn cản Mạc Phàm, vậy mà Hoàng Mao muốn giết cả cô ta nữa.   

Mạc Phàm không để ý đến cô gái này, ném dao găm đi đến bên cạnh Hoàng Mao.   

- Hoàng Dao Dao ở đâu?   

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.   

Hoàng Mao dựa theo tường ngồi dưới đất, bị Mạc Phàm một cái, chỉ cảm thấy thận như bị đập nát, nhưng khóe miệng chảy máu vẫn mang theo cười gằn, giống như điên rồi.   

- Nhóc con, có dũng khí thì giết tao đi, nếu không thì nhận lỗi với ông đây, đưa tiền đến, không thì đợi ông đây giết chết cả nhà mày, còn cả tên mập mạp đáng chết và con tiện nhân kia nữa, ông đây sẽ không để một đứa nào sống, không có ông đây, mày đừng mơ mà tìm được Hoàng Dao Dao, khà khà, mày đừng có mà nghĩ tới.   

Mạc Phàm chỉ là học sinh, anh ta không tin một học sinh dám giết người.   

Nếu không dám anh ta sợ gì chứ, hắn không sợ kẻ có lá gan nhỏ hơn anh ta.   

- Hửm?   

Mạc Phàm khẽ nhíu mày.   

Không phải là hắn không dám giết người, chỉ là hắn phải biết Hoàng Dao Dao ở đâu?   

Nếu hắn có tu vi Kim Đan, tất nhiên sẽ dễ dàng tìm người.   

Sưu Hồn Đại Pháp hoặc lục soát toàn bộ đều làm được, bây giờ thì sao?   

- Tôi biết Hoàng Dao Dao bị anh ta giấu ở đâu?   

Người phụ nữ thiếu chút nữa bị Hoàng Mao giết chết lấy lại tinh thần nói.   

- Mày tiểu tiện…   

Hoàng Mao vừa nghe vậy, lập tức giận dữ.   

Không đợi anh ta mắng xong, tay Mạc Phàm đã bẻ gãy cổ anh ta.   

- Chết!   

Chạm vào bạn bè thân thích của tao, phải chết!   

Uy hiếp người nhà của tao cũng phải chết!   

Hoàng Mao nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khó mà tin, miệng giật giật, nhưng không nói ra lời, hào quang trong mắt chậm rãi biến mất.