Triệu Phi không phải là đối thủ của Mạc Phàm, đó là vì Triệu Phi chỉ là đai lam.   

Huấn luyện viên là đai đen, kém hai cấp bậc lớn ở giữa, còn là nhị đẳng.   

- Người này thua là cái chắc.   

Hầu như tất cả mọi người đều nhận định Mạc Phàm thua, trong đó bao gồm cả Bàn Tử.   

Bàn Tử mới đi từ toilet ra, liền nhìn thấy Mạc Phàm đánh bay tên trâu bò Triệu Phi, động tác đẹp và dã man giống như trong Võng Du truyền kỳ, nhất thời trợn tròn mắt.   

Người mới ngồi cùng bàn với anh ta cũng quá tàn nhẫn rồi.   

Trách không được sau khi chọc giận Trương Siêu và Triệu Phi, còn bình tĩnh như vậy.   

Lúc trước anh ta còn cảm thấy Mạc Phàm quá ngông cuồng, bây giờ anh ta cảm thấy anh ta không biết một chút gì về người ngồi cùng bàn anh ta cả.   

Nhưng sau khi Mạc Phàm đánh bại được Triệu Phi, vậy mà còn trêu chọc huấn luyện viên.   

Mạc Phàm không biết sự lợi hại của huấn luyện viên, nhưng anh ta biết rất rõ.   

Lúc trước một tên du côn ân ái với một nữ đồng học trong tiết Taekwondo, bị huấn luyện viên nhìn thấy, chỉ đích danh người đó luyện tập thực chiến.   

Kết quả một hiệp đã bị huấn luyện viên đá bay, làm mọi người cười vang.   

Tên du côn này ghi hận trong lòng, thừa dịp tan học buổi tối, mang theo 6,7 tên lưu manh cản đường về nhà của huấn luyện viên.   

Vốn định dạy dỗ huấn luyện viên này một chút, ai biết 6,7 tiểu lưu manh bị huấn luyện viên thu phục hết.   

Tên du côn kia không chỉ bị huấn luyện viên đánh gãy chân, còn bị đưa vào cục cảnh sát.   

Từ sau chuyện đó, có rất ít người trêu chọc huấn luyện viên nhìn vô cùng tuấn tú lịch sự này.   

Thấy Mạc Phàm sắp lên lôi đài, Bàn Tử vội vàng khuyên:   

- Mạc Phàm, thôi đi, chỉ nói lời xin lỗi mà thôi, hay là tôi xin lỗi giúp cậu.   

- Cậu xin lỗi thì tính là gì, Bàn Tử, cậu cũng quá coi trọng mình rồi đó?   

Đinh Tuấn Kiệt cười mỉa nói.   

- Có đánh nữa hay không đây, không dám lên thì nhanh xin lỗi huấn luyện viên, phải quỳ đó…   

Có người kêu lên, chỉ sợ thiên hạ không loạn.   

- Đúng vậy, sợ thì nhanh xin lỗi, đàn ông thì phải dứt khoát, cậu xem huấn luyện viên man biết bao nhiêu.   

- Huấn luyện viên rất đẹp trai.   

…   

Trên lôi đài, huấn luyện viên nghe thấy tiếng kêu la xung quanh, nhìn Mạc Phàm phía dưới, trên mặt tràn đầy vẻ tự đắc.   

Thu phục tên nhóc này, không chỉ có khẩu khí vừa rồi, uy vọng của anh ta ở trong lòng học sinh sẽ tăng mạnh, sẽ trợ giúp anh ta sau này.   

- Yên tâm đi, chỉ là luyện tập thực chiến, điểm đến là dừng, tôi sẽ không tàn nhẫn như cậu vừa rồi.   

Huấn luyện viên thấy Mạc Phàm chậm chạp không lên, cười âm hiểm cho Mạc Phàm liều thuốc yên tâm, kéo Mạc Phàm lên đã rồi nói sau.   

Trên lôi đài, quyền cước không có mắt, anh ta chỉ là đai đen nhị đẳng, không thể mỗi lần đều thu phát tự nhiên.   

Mạc Phàm cười không thèm để ý, nói với Bàn Tử:   

- Một người đai đen mà thôi, tôi đánh được.   

Bàn Tử sửng sốt, không biết Mạc Phàm lấy tự tin ở đâu ra, nhưng anh ta không ngăn cản nữa.   

- Cậu cẩn thận một chút, không được thì nhận thua.   

Mạc Phàm gật đầu, nhận ý tốt của Bàn Tử, bước từng bước lên lôi đài.   

So với huấn luyện viên lộn ngược ra sau, Mạc Phàm chỉ bước từng bước lên, quả thực kém rất nhiều, lập tức tạo ra làn sóng bàn tán mới.   

- Tôi còn tưởng rằng anh ta biết khinh công chứ.   

- Khinh công, cậu đọc hơi nhiều tiểu thuyết rồi đó, anh ta còn không làm được tư thế của huấn luyện viên ấy.   

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, khinh công thì tính là gì, sau này bay lên trên không giống như hắn ăn bữa sáng.   

Đương nhiên những thuật pháp này há có thể để phàm nhân muốn nhìn có thể nhìn thấy?   

- Đến đây đi, để tôi xem đai đen của anh đen, hay là tay anh càng đen hơn?   

Mạc Phàm đi lên lôi đài, lạnh lùng nói.   

Huấn luyện viên nhíu mày, hừ lạnh một tiếng.   

Bình thường anh ta nhìn có vẻ không nóng không lạnh, thực ra trong lòng rất thô bạo.   

Nếu không sao có thể đánh gãy chân học sinh, còn ném tới đồn công an.   

Lại làm một cô gái 15, 16 tuổi 1 năm sinh non 5 lần, còn không thể sinh con nữa.   

Bình thường anh ta ngụy trang trước mặt học sinh rất tốt.   

Bị Mạc Phàm khiêu khích nhiều lần, anh ta sớm đã ghi hận trong lòng, tất nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình.   

Huấn luyện viên hét lớn một tiếng, tăng tốc độ, trong chớp mắt đã đến trước mặt Mạc Phàm, nâng chân lên.   

“Bốp!”   

Tiếng ống quần anh ta vang lên trên không trung, giống như gió thu cuốn hết lá vàng đánh về phía Mạc Phàm.   

Mũi chân Mạc Phàm nhẹ nhàng điểm xuống đất, thân thể nhanh chóng lùi về sau.   

Hình như huấn luyện viên cũng đã sớm dự đoán được, chân vừa mới đánh ra, mượn lực thân thể quay lại, thân thể vọt lên trên không trung, xoay 270 độ tiếp tục tấn công Mạc Phàm.   

Chân còn chưa chạm tới, trên mặt liền cảm thấy hơi đau đớn.   

- Hửm?   

Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, lộ ra chút bất ngờ.   

Quả thật không thể khinh thường thực lực của đai đen, thực lực của huấn luyện viên này không khác A Hào mấy, thậm chí còn nhanh hơn A Hào một chút, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.   

Đây mới chỉ là đai đen nhị đẳng, không biết thực lực của đai đen tứ đẳng thế nào?   

Hồi Toàn Thích, Liên Kích như bão táp, kín không kẽ hở đánh về phía Mạc Phàm.   

Không chỉ đẹp, còn làm người ta không nhịn được reo hò khen hay, cho người ta một loại cảm giác Mạc Phàm không có năng lực đánh trả.   

Dưới đài, Đinh Tuấn Kiệt cười:   

- Không phải tên này rất ngông cuồng đấy sao, đánh Triệu Phi một cái ngất luôn, sao lúc này không đánh trả nữa?   

- Huấn luyện viên thật lợi hại, người này không phải là đối thủ của huấn luyện viên, vậy mà còn dám bất kính với huấn luyện viên như vậy, tên nhóc này nếm mùi đau khổ rồi.   

Huấn luyện viên thấy Mạc Phàm chỉ biết né tránh, vừa đắc ý lại có chút căm tức.   

Anh ta làm không ít động tác, nhưng không đụng vào Mạc Phàm một chút nào.   

- Nhóc con, cậu chỉ biết trốn thôi sao?   

Mạc Phàm biết được trình độ của huấn luyện viên này, cũng không có hứng thú nhìn anh ta biểu diễn ở đây.   

- Nếu tôi không trốn, anh có thể biểu diễn lâu như vậy sao?   

Mạc Phàm cười nói.   

- Nhóc con, cậu muốn chết à.   

Hai mắt huấn luyện viên phun ra lửa, bật người lên, thân thể quay 360 độ trong không trung, cú đánh như Thái Sơn đè đầu đánh về phía đầu Mạc Phàm.   

- Đây là điểm dừng sao?   

Hàn quang trong mắt Mạc Phàm lóe lên, lực đạo một cước này còn mạnh không chỉ gấp đôi một cước đánh Triệu Phi vừa rồi.   

Nếu đập vào đầu, não chấn động là nhẹ, có khả năng trực tiếp biến thành người sống đời sống thực vật.   

Huấn luyện viên cũng đang nghĩ như vậy, Mạc Phàm chưa từng học Taekwondo, chắc chắn không phải phú nhị đại, quan nhị đại.   

Học sinh nghèo như vậy, ‘không cẩn thận’ đánh bị thương cũng không làm gì được anh ta, chỉ có thể trách Mạc Phàm nói quá nhiều, thân phận lại thấp hèn.   

Thấy một cước này sắp đập vào đầu mình, bỗng nhiên Mạc Phàm ra tay.   

Tốc độ như điện, vững vàng nắm được chân huấn luyện viên, lực đạo trên tay không nhỏ chút nào, trái lại lớn hơn huấn luyện viên rất nhiều, động tác của huấn luyện viên lập tức dừng lại.   

Bàn tay còn lại nắm chặt lấy, nhanh chóng đánh vào túc tam lý, khí hải, nội quan và huyệt vị của huấn luyện viên.   

Huấn luyện viên chỉ cảm thấy những nơi này hơi tê rần, tinh lực vốn hùng hậu bị Mạc Phàm đánh như vậy, giống như mất đi tất cả sức lực.   

Nếu những huyệt vị này bị tổn thương, sẽ không tổn thương đến tính mạng, chỉ tứ chi vô lực, buồn ngủ.   

Thời gian lâu, sẽ dẫn đến bất lực, cho dù huấn luyện viên này có ý muốn xâm phạm học sinh nữ, cũng không có năng lực này.   

Làm xong những chuyện này, Mạc Phàm nắm lấy chân huấn luyện viên, một tay xách huấn luyện viên lên, giống như nắm lấy một con chó chết, ném mạnh về phía góc lôi đài. “Rầm!”   

Huấn luyện viên kêu đau đớn, giống như Triệu Phi, hôn mê bất tỉnh.   

Mạc Phàm không thèm liếc nhìn huấn luyện viên một cái, mắt đảo qua phía dưới đài, bá đạo hỏi:   

- Còn ai muốn thử không?   

Trong quán Taekwondo là một vùng yên tĩnh.