Tiết Nhân kích động đứng lên, trong ánh mắt là không chút che dấu d*c vọng chiếm hữu.
“Tô tiểu thư thật xinh đẹp!”
“Xinh đẹp thì thôi đi, hơn nữa lại còn có tài như vậy.”
“Đúng vậy.

Đứng cùng với Tiết công tử đúng là trai tài gái sắc.” Hàng xóm xung quanh đều lần lượt tán thưởng.
Tiết Nhân nuốt nước miếng, khôi phục lại phong thái nho nhã lễ độ, mỉm cười nói: “Tô Tô, anh đến mời em ăn trưa.”
“Cái đó, nhân tiện nói về chuyện đêm qua chúng ta vẫn chưa nói xong.”
“Nhà hàng phương Tây ngon nhất ở Long Giang, anh đã đặt bàn xong rồi.”
“Chúng ta mau đi thôi.”
“Tô Tô.” Dương Ngọc Lan gọi tên Tô Tô, ý bảo cô phải chú ý thân phận của mình, hơn nữa phải chú ý đến cảm nhận của Tần Thiên một chút.
Tô Tô nhìn về phía Tần Thiên đang ngồi trên sô pha.
Thật ra cô đơn thuần chỉ là không phục, muốn chọc tức Tần Thiên.
Chỉ cần Tần Thiên nói chuyện tử tế với cô, cô sẽ lập tức từ chối lời mời của Tiết Nhân.

Sở dĩ trang điểm tỉ mỉ như vậy cũng chỉ là vì tới công ty làm việc.
Ai ngờ Tần Thiên lại chuyên tâm chơi game, như thể không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tiết Nhân cười lạnh nói: “Tần Thiên, bây giờ tao muốn mời phu nhân của mày tới nhà hàng phương tây cao cấp nhất cùng ăn trưa.”
“Mày có muốn đi cùng không?”
Tần Thiên lắc đầu: “Không có hứng thú.”

Tiết Nhân lại cười lạnh nói: “Cũng đúng, với thân phận của mày, không xứng để đi tới nơi cao cấp như vậy.”
“Hơn nữa, mày cũng không xứng với vẻ xinh đẹp trẻ trung của Tô tiểu thư.”
“Nghe nói mày từng học võ, nếu thức thời, tao có thể sắp xếp cho mày chức vụ bảo vệ trong công ty.”
“Đàn ông tự lực cánh sinh vẫn tốt hơn là ăn bám có phải không?”
“Điều kiện tiên quyết là mày phải ly hôn với Tô tiểu thư.”
Những người hàng xóm xung quanh đều bật cười chế nhạo.
Trong mắt bọn họ, Tần Thiên và Tiết Nhân căn bản là không thể nào so sánh được.

Một người là con trai nhà hào môn, một người thì dựa vào vợ mới có việc làm.
Lớn như vậy rồi mà còn chơi loại trò chơi cấp thấp mà chỉ có trẻ con mới chơi.
Hơn nữa, vợ sắp bị đưa đi rồi hắn thậm chí ngay cả rắm cũng không dám thả.
“Tần Thiên, tôi thấy cậu cũng thích hợp làm bảo vệ.”
“Cơ hội khó có được, cậu mau đồng ý điều kiện của Tiết công tử đi.” Một người hàng xóm trực tiếp chế giễu.
Tô Tô hơi tức giận, những vẫn đang chờ đợi thái độ của Tần Thiên.
Tần Thiên cuối cùng cũng chơi xong một ván, hắn ngẩng đầu lên cười với Tô Tô rồi nói: “Đi hay không em tự quyết định.”
Tô Tô sững người một lúc, thẹn quá hóa giận.
Đây là sao, không quan tâm đ ến mình sao? Hay là bỏ cuộc rồi?
Đúng, anh đúng là không xuất sắc như Tiết Nhân, nhưng Tô Tô tôi là loại người ham phú quý này sao?
Chỉ cần anh mở miệng giữ tôi lại, tôi sẽ ở lại vì anh.
Không ngờ, đường đường là một nam nhân anh lại không có chút dũng khí này!
“Chúng ta đi!” Cô ủ rũ, sải bước đi ra ngoài.
Tiết Nhân cười lớn: “Tần Thiên, tìm cơ hội, có thể đến công ty của tao làm việc rồi.”
Nhìn thấy Tô Tô lên xe sang, bị Tiết Nhân dẫn đi, Dương Ngọc Lan hoang mang nói: “Rốt cuộc con nghĩ gì vậy?”
“Còn không mau đuổi theo!”
Tần Thiên cất điện thoại đi rồi nói: “Mẹ, không sao.”
“Chỉ là một bữa cơm bình thường thôi mà, Tiết Nhân là bạn học của Tô Tô, hơn nữa anh ta cũng nói là tìm Tô Tô nói về chuyện bồi thường.”
“Mẹ, con tới công ty xem thử.”
Hắn loạng choạng bước ra cửa, sau khi lên xe thì gửi đi một tin nhắn: Kế hoạch có thể bắt đầu rồi.
Tại nhà hàng phương Tây cao cấp nhất ở Long Giang.
Trong phòng riêng.
Tiết Nhân nhìn Tô Tô ở trước mặt, như thể sắp nhịn không được muốn hung hăng ôm cô vào lòng.
Nhưng anh ta biết thời cơ chưa tới, không thể để lộ nguyên hình.
Anh ta lịch sự, nói chuyện vui vẻ và gợi nhớ cho Tô Tô rất nhiều chuyện tươi đẹp trước đây.
Và một số câu chuyện thú vị của anh ta trong thời gian học tại Toronto, Canada.
Trong lúc đó anh ta đã tận dụng cơ hội để bày tỏ vài lời về tình cảm sâu sắc và sự kiên định của mình đối Tô Tô.
Tô Tô ban đầu đầy tức giận, nhưng dưới sự chu đáo và hài hước của Tiết Nhân cô đã dần dần thả lỏng.
Tiết Nhân nhận một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia nói là công ty có chuyện cần báo cáo, cho nên anh ta đã nói với Tô Tô một tiếng rồi đi ra ngoài.

Tô Tô nhìn Tiết Nhân rồi lại nghĩ tới Tần Thiên.

Lúc này, trái tim cô thật sự là có chút dao động.
Tiết Nhân dường như thật sự không có nào để chê.
Hơn nữa, anh ta đối xử tốt với cô như vậy, còn giữ tất cả những lá thư và ghi nhớ những bài thơ yêu thích của cô.
Quan trọng hơn là còn vì cô mà đến bây giờ vẫn chưa cưới vợ.
Với điều kiện của Tiết Nhân, chỉ cần anh ta thích thì nhất định sẽ có rất nhiều cô gái xếp hàng muốn gả cho anh ta.
Mà anh ta lại vì cô mà từ chối tất cả mọi người.
Phụ nữ là người dễ dàng cảm động nhất.
Nghĩ tới việc Tiết Nhân nói muốn mời mình đến biệt thự của anh ta bơi, lòng cô rất rối bời.
Không biết nên từ chối hay chấp nhận.
Tiết Nhân vẫn chưa quay lại, lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phòng riêng bên cạnh.
“Cô Vương, bà nói Kim Cương Hoàn này thật sự thần kỳ như vậy sao?”
“Không phải là gạt người đấy chứ.”
Tô Tô sững người một lúc, sao lại có chút quen tai.
Cô Vương, Kim Cương Hoàn, chẳng lẽ?
Quả nhiên, tiếp đó là giọng nói của Vương Cương Đan: “Ngô công tử, cậu có thể không mua đồ của tôi, nhưng không thể xúc phạm nhân cách của tôi!”
“Tôi dùng nhân cách của mình ra bảo đảm, Kim Cương Hoàn tuyệt đối là đồ tốt.”
“Nó bổ huyết lợi khí, tăng cường tinh lực!”
“Đặc biệt là đối với người đẹp trai có nhiều mỹ nữ vây quanh như Ngô công tử, Kim Cương Hoàn chắc chắn là lựa chọn không thể thiếu.”
Sau khi Tô Tô hiểu ra thì vừa chán ghét, vừa buồn cười.
Ngô Phi này vậy mà lại hẹn Vương Cương Đan ra đây, muốn mua Kim Cương Hoàn.
Có phải đàn ông, đặc biệt là đàn ông giàu có, tất cả đều có đức tính này không?
May mắn là Tiết Nhân không như vậy.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy có chút vui vẻ yên tâm.


Cắn răng, chuẩn bị chờ lát nữa sẽ đồng ý yêu cầu của Tiết Nhân.
Đi đến hồ bơi ở biệt thự nhà anh ta để bơi và thư giãn.
“Cô Vương, không phải là tôi không yên tâm, mà là người có thân phận và địa vị nhất định như tôi, không gánh nổi sự mạo hiểm này.”
“Hơn nữa, Kim Cương Hoàn nghe như là đồ bán vỉa hè vậy, tôi cũng không thể dùng đồ giống mấy tên vô lại ngoài kia được.”
“Ai nói là đây là đồ vỉa hè mấy tên vô lại dùng? Tôi nói cho cậu biết, Kim Cương hoàn của tôi chuyên dành riêng cho gia đình giàu có.”
“Ngô công tử, đừng trách tôi nói khó nghe, tuy rằng cậu có chút địa vị, nhưng trong số khách hàng của tôi có người còn cói thân phận cao quý hơn cậu nhiều!”
“Vậy sao?’
“Cô Vương, bà không lừa tôi đấy chứ?”
“Ai có thể cao quý hơn của tôi.”
“Ai lừa cậu chứ!”
“Thiếu gia của tập đoàn Kiến Nhân, Tiết Nhân, Tiết công tử, cậu có biết không?”
Tô Tô không buồn nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng đã quá muộn để cô tránh được câu chuyện ghê tởm như vậy.
Ai ngờ đột nhiên nghe thấy bọn họ nhắc tới Tiết Nhân, cô vội vàng chăm chú lắng nghe.
Đồng thời thầm nghĩ, Vương Cương Đan này được quảng bá là thần dược, đừng bảo là lừa được Tiết Nhân rồi đấy.
Không đúng!
Nghĩ đến đêm qua, lúc tiệc rượu Vương Cương Đan và Tiết Nhân đi ra từ cùng một phòng.
Chẳng lẽ...
Cô không khỏi thay đổi sắc mặt..