89: Công Chúa Bị Bắt Cóc


Không khí xung quanh tựa như bị ngưng đọng.

Có một cảm giác đè nén nồng nặc khiến Thẩm Nguyệt không thở nổi.
Tên cầm đầu thấy mặt của Thẩm Nguyệt thì nhổ một cái: “Mẹ nó chứ, hóa ra là một con đàn bà xấu xí!”
Thanh đao của hắn ta chĩa vào cổ họng Thẩm Nguyệt, lớn lối nói: “Ngươi tự mình đi ra hay là để ông đây bắt đi? Nhưng ta tự động thủ thì sẽ không thương hương tiếc ngọc đâu”.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh, không chút hoang mang mà chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi kiệu từng chút một.
Bên ngoài nồng nặc mùi máu tươi.
Có chuyện gì xảy ra?
Đến khi nàng nhìn kỹ thì mới thấy bốn người kiệu phu đều bị giết, đang nằm trong vũng máu.
Rõ ràng vừa nãy bọn họ vẫn khênh kiệu đưa nàng đi bình thường.
Thẩm Nguyệt không phải chưa từng thấy cảnh tượng xác chết khắp nơi, máu me đầy đất, nhưng lúc ấy… đều là giả!
Khi diễn thì máu trên đất chỉ là loại được đặc chế, không hề có mùi tanh tưởi đến mức muốn nôn như thế này, người nằm trên đất cũng đều là giả chết, không hề thê thảm, chết không nhắm mắt như thế này!
Thẩm Nguyệt ý thức được, mọi chuyện nàng đang nhìn thấy đều là sự thật.

Người chết thật, hơn nữa đều là máu thật.

Nàng nhìn quanh, muốn tìm hình bóng của Ngọc Nghiên nhưng không thấy đâu.

Nàng không hy vọng, tuyệt đối không hy vọng sẽ thấy Ngọc Nghiên trong vũng máu.
Thẩm Nguyệt cố gắng kiềm chế cảm giác ghê tởm buồn nôn trong dạ dày, ức chế cả người không được run lên, nàng nhíu mày nhìn người cầm đầu, hỏi: “Các ngươi là ai?”
Đối phương không trả lời, trực tiếp ra lệnh: “Bắt nàng ta lại cho ta!”
Hai người đàn ông cầm dây thừng và vải bố tới, bộ dáng muốn trùm vào người Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt vung cùi chỏ đánh vào lồng ngực của một kẻ trong đó.
Nàng ra tay bất ngờ, khiến một tên lảo đảo lui lại.

Sau đó nàng quay lại bắt lấy cánh tay của tên kia, dùng sức kéo về sau.
Tiếng xương răng rắc vang lên, Thẩm Nguyệt không thèm giật mí mắt.
Tên cầm đầu thấy thế, không ngờ Thẩm Nguyệt lại có công phu, bèn vung đao về phía nàng.

Thẩm Nguyệt ngước mắt nhìn, ánh mắt u tối, dùng tay không đón lấy.
Máu me đầm đìa, nhiễm đỏ tay áo nàng.
Nhưng nàng là một thai phụ, làm sao có thể là đối thủ của mấy tên đàn ông được.

Đối phương rõ ràng là có chuẩn bị mà tới, chắc chắn sẽ không để nàng thoát.
Cuối cùng, Thẩm Nguyệt không địch lại được, bị người tấn công từ phía sau.

Phần gáy nàng tê rần, sau đó cả người mất đi tri giác.
Đoàn người này động tác cực nhanh, Thẩm Nguyệt bị nhét vào bao, nhanh chóng rời khỏi đây.

Bọn chúng đẩy xe ba gác rồi ra khỏi thành trước khi cửa thành đóng vào lúc mặt trời lặn.
Trong con ngõ nhỏ im ắng.
Đầy đất là máu tươi, thấy mà giật mình.
Thật lâu sau, đáy kiệu mới có động đậy.

Người bên dưới phải gắng sức mới đẩy được kiệu ra ngoài.
Ngọc Nghiên khó khăn trèo ra từ khe hở của tường với kiệu mềm.
Hóa ra chuyện ban nãy xảy đến quá nhanh, nàng ta chưa kịp ý thức được có chuyện gì thì kiệu mềm đã bị một lực đẩy bay sang bên tường.

Ngọc Nghiên chưa kịp phòng bị nên đã bị đánh bay, bất tỉnh nhân sự.
Nàng ta đứng trong hẻm nhỏ, trông thấy kiệu phu bị giết hại, toàn thân run như cầy sấy, sợ hãi nhìn mấy thi thể đã lạnh băng, sau đó kêu lên một tiếng thê thảm từ trong cổ họng.
Nàng ta vô cùng sợ hãi, chỉ hận không thể dùng hết sức lực toàn thân để tiết ra sự sợ hãi này.
Trời đã sắp tối đen mà Liên Thanh Châu vẫn chưa thấy ai đến, theo lý thì bây giờ Thẩm Nguyệt hẳn phải đến nơi.
Nhưng hắn lại không thấy người đâu cả, không yên tâm, bèn đi dọc theo con đường này đi tìm.
Không ngờ rằng còn hắn ta vừa mới đi vào con hẻm thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Ngọc Nghiên.

Lòng Liên Thanh Châu trầm xuống, chạy nhanh về nơi đó.
Ngọc Nghiên không đứng vững nổi, thì thào: “Công chúa… công chúa đâu rồi?”
Liên Thanh Châu đỡ lấy Ngọc Nghiên từ phía sau, nghiêm nghị nói: “Công chúa đâu rồi? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Ngọc Nghiên hoảng loạn lắc đầu, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, nàng ta đã tìm khắp nơi, còn bò cả vào kiệu để xem, nhưng đều không thấy.

Ngọc Nghiên tái mặt nói: “Ta không biết… Công chúa đâu rồi… Lúc ta tỉnh lại mọi chuyện đã như thế này rồi…”
Ngọc Nghiên không chịu nổi, sụp đổ, liền bò ra tóm lấy Liên Thanh Châu, dùng sức lay động: “Công chúa đâu rồi? Ta làm mất công chúa rồi… Làm sao bây giờ, ta phải làm sao đây?”
Liên Thanh Châu giao Ngọc Nghiên cho mấy tùy tùng đi cùng, nói: “Đưa nàng ta về nghỉ đi”, sau đó hắn quay người đi nhanh về một hướng khác.

Bốn kiệu phu hắn phái đến đều có công phu, không ngờ đều bị giết hết.
Thẩm Nguyệt biến mất, càng không rõ an nguy thế nào.
Nhưng xem thủ pháp giết người thì chắc chắn không phải hạng lương thiện!
Thẩm Nguyệt rơi vào trong tay bọn họ, Liên Thanh Châu thật sự không dám nghĩ mọi chuyện sẽ thế nào!
Hắn mặc kệ tất cả, một mạch chạy đến kinh uyển thành Đông, vừa vào cửa đã xông vào nội viện, thấy màu tóc trắng của Tô Vũ thì khàn khàn nói: “Lão sư, công chúa bị bắt cóc rồi”.
Ngọc Nghiên rời đi cùng lúc với Liên Thanh Châu, trên đường đi, nàng ta không đứng vững nổi, hai chân cứ nhũn ra.

Sau đó, nàng ta bám chặt vào người tùy tùng kia, run giọng nói: “Ta không thể ngồi chờ chết, mặc kệ mọi thứ được… Ta không về với ngươi đâu, ngươi đưa ta đến phủ tướng quân đi!”
Tùy tùng khó xử: “Ngọc Nghiên cô nương, cô đã thế này rồi, công tử ra lệnh cho chúng ta đưa cô về nghỉ ngơi”.
“Không, ta phải về phủ tướng quân!”, Ngọc Nghiên kiên định nói: “Công chúa mất tích, ta muốn xin tướng quân đi cứu công chúa!”
Tùy tùng không ngăn nổi nên đành đưa nàng ta về phủ tướng quân.
Thẩm Nguyệt bị ngất sâu, đến khi tỉnh lại thì thấy bản thân bị trói trong bao, nằm lắc lư trên xe ba gác, hai bên có gió đêm thổi qua, xen lẫn mùi đồng cỏ bên ngoài thành.
Bánh xe dưới chân cuồn cuộn hướng về phía trước, khiến đầu nàng chao đảo.
Thẩm Nguyệt không thể không cố gắng điều chỉnh tư thế để bản thân không bị khó chịu.
Không biết qua bao lâu, khi cả người Thẩm Nguyệt sắp cứng lại thì tiếng bánh xe mới dừng.

90: Mạng Của Ta Rất Đắt


Ánh sáng ảm đạm chiếu vào bao tải qua một lỗ nhỏ, Thẩm Nguyệt cố nhìn cho rõ thì đã có người mở bao tải, không chút khách khí mà nắm đầu nàng lôi ra.

Sắc trời đã tối hẳn, có rất nhiều bóng người hiện ra trong rừng rậm dưới chân núi, chúng cầm những ngọn đuốc đốt sáng nơi này lên.

Kẻ cầm đầu vươn tay ra, mạnh mẽ kéo cằm của Thẩm Nguyệt, ép nàng ngẩng đầu lên.

Kẻ này có ánh mắt lạnh thấu xương, giống như một tên liều mạng trong đao kiếm đổ máu, thường đi tranh đấu vậy. Hắn ta tỉ mỉ quan sát Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt nhìn lại hắn ta bằng ánh mắt bình tĩnh, đen như mực, trong mắt nàng lờ mờ phản chiếu cả ánh lửa đang nhún nhảy.

Hắn ta khinh miệt cười: “Xấu thì xấu nhưng tính cách mạnh đấy, rất hợp khẩu vị của ông đây! Để xem lát nữa lên giường ngươi có còn cứng rắn được hay không!”

Đám người bên cạnh cười lên hô hố, trông vô cùng hèn mọn hạ lưu.

Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng biết đây là một phường sơn tặc! Bọn chúng giết người cướp của, không gì không làm!

Thế nhưng sao đám sơn tặc này lại mạo hiểm vào kinh thành tác oai tác quái, hơn nữa mục tiêu rất rõ ràng, chính là Thẩm Nguyệt nàng!

Rõ ràng là có người đã mua mạng của nàng.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Đối phương cho ngươi bao nhiêu tiền?”

Hắn ta đáp: “Sao ngươi biết ông đây cần tiền?”

“Ta với ngươi không thù không oán, ngươi cũng không đến mức tâm huyết dâng trào mà đi bắt cóc người”, Thẩm Nguyệt nói: “Đối phương không chỉ đưa tiền mà còn đưa rất nhiều, dù gì mạng của ta rất đắt”.

Người đàn ông chế giễu: “Đúng, xử một mình ngươi mà có giá bằng hai người”.

Thẩm Nguyệt dứt khoát nói: “Chúng ta làm giao dịch đi, đối phương trả ngươi bao nhiêu, ta sẽ trả gấp đôi, ngươi thả ta ra”.

Xung quanh lại vang lên một hồi cười càn rỡ.

Tên đàn ông này tát vào mặt Thẩm Nguyệt, tức thì một vị tanh tanh ngọt ngọt xuất hiện.



Nàng thở hổn hển, sợi tóc tán loạn.

Hắn ta nói: “Ông đây tốn bao nhiêu sức mới bắt được ngươi về đây, nói thả là thả chắc? Tiền ta muốn, người ta cũng muốn! Người đâu, bắt con đàn bà này lên núi cho ta, đêm nay để nó hầu hạ chúng ta cho sung sướng!”

Đám người sục sôi, kéo Thẩm Nguyệt lên núi.

Không phải nàng không phản kháng mà là hai tay của nàng bị trói rất chặt, không thể tránh thoát nổi.

Đường đi lên núi gồ ghề nhấp nhô, Thẩm Nguyệt lảo đảo đi lên.

Đây không phải phủ tướng quân, đối thủ mà nàng đối mặt cũng không phải Liễu Mi Vũ, mà là một tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Nàng không thể lỗ mãng, cũng không thể làm theo ý mình, nếu không người khổ sẽ chính là nàng và đứa bé.

Đoạn đường này đi lắc lư, Thẩm Nguyệt đã rất mỏi mệt. Nhưng chỉ cần nhắm mắt thì nàng sẽ lập tức nhớ đến cảnh tượng máu me kia trong đầu.

Không thể phủ nhận rằng nàng bị dọa sợ, tâm lý không ổn định. Nếu còn có sai sót gì thì sẽ rất dễ bị động thai.

Nàng phải tỉnh táo.

Lòng bàn tay truyền đến một cơn đau nhức, bàn tay của nàng bị cứa, máu nhuộm khắp dây gai. Thẩm Nguyệt hít một hơi, trượt xuống một cái phi tiêu trong tay áo, cố gắng cắt mài dây gai thô dày này.

Góc cạnh của phi tiêu giống như mài cả vào da thịt của Thẩm Nguyệt, chỉ chốc lát sau liền khiến nàng đau đến đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng cũng may là nàng còn vũ khí này để sử dụng. Nàng thật sự cảm tạ kẻ bắn phi tiêu ngày trước để nàng có được nó bây giờ. Những ngày này nàng vẫn đang hứng thú với nó nên tiện tay mang theo để thưởng thức.

Bằng không hiện tại nàng đúng là tay không tấc sắt.

Khi lên núi, nàng được đưa vào căn phòng hôi hám của thủ lĩnh sơn tặc.

Bên ngoài là ánh lửa sáng tỏ, đám sơn tặc đang uống rượu ăn mừng, chờ đến đêm làm thịt Thẩm Nguyệt.



Bọn chúng chiếm cứ phụ cận ngoại ô kinh thành, làm việc không thể không giấu diếm, rất ít khi giành được phụ nữ như vậy, nên chúng hưng phấn vô cùng.

Thủ lĩnh đã nói, ai cũng sẽ được hưởng, tuy Thẩm Nguyệt là một thai phụ xấu xí nhưng nàng vẫn là phụ nữ!

Thẩm Nguyệt bị trói trên giường, nàng mặc kệ sự đau đớn trong lòng bàn tay, không ngừng lấy phi tiêu cọ xát dây gai trên cổ tay.

Dây gai được buông lỏng, nhưng vẫn còn một chút nữa!

Bịch một tiếng!

Cửa phòng bị thủ lĩnh sơn tặc đá bay, hắn ta người đầy mùi rượu đi vào, nhìn thấy Thẩm Nguyệt thì hai mắt sáng lên.

Bên ngoài là tiếng reo hoan của đám sơn tặc, chúng nói những lời hạ lưu bẩn thỉu, vô cùng khó nghe.

Thẩm Nguyệt là phụ nữ có thai, bị trói hai tay, bọn sơn tặc cho rằng, dù nàng có tính cách mạnh mẽ thì cũng chẳng có chút lực chống cự nào.

Động tác sau lưng Thẩm Nguyệt không ngừng nhanh hơn, máu trong lòng bàn tay chảy xuống, thấm ướt tay áo nàng. Nàng mặt không đổi sắc nói: “Kẻ đưa tiền muốn lấy mạng ta có phải chưa nói cho ngươi biết ta là ai không?”

Thủ lĩnh sơn tặc sờ cằm, khè ra hai cái răng vàng: “Ông đây đếch quan tâm ngươi là ai, cầm tiền người thay người diệt hại, huống hồ lại là bắt một con đàn bà, ai cũng có lợi”.

Thẩm Nguyệt nói: “Từ lúc ta gả vào phủ tướng quân đến nay, gương mặt xấu xí không chịu nổi này luôn khiến người ta chê cười. Ngươi không sợ nhìn gương mặt này của ta sẽ làm ngươi cả đời không lên được à?”

Thủ lĩnh sơn tặc hứ một tiếng: “Ngươi còn biết bản thân xấu xí à! Nếu đã xấu thì làm sao mà được gả vào phủ tướng quân hả?”

Hắn ta bật cười: “Con đàn bà ngu dốt, đừng có dọa ta. Nếu ngươi thật sự là người của phủ tướng quân thì mất tích lâu như vậy sao không có ai đuổi đến? Đám vô dụng đó, cho khéo còn không biết là ai đã bị bắt đi ấy chứ!”

Thủ lĩnh sơn tắc sỗ sàng nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Thẩm Nguyệt, lại nói: “Ông đây đã lâu lắm rồi không được hưởng thụ hương vị đàn bà. Tuy ngươi xấu nhưng thân thể này vẫn dùng được đấy thôi. Lát nữa ta mà thấy tởm thì có thể che mặt ngươi lại, vẫn sẽ rất sảng khoái! Không biết nếu chơi phụ nữ có thai thì cảm giác sẽ ra sao!”

Nói xong, hắn ta đá cửa vào, từng bước đi tới.

Thẩm Nguyệt nhéo lông mày, mắt lộ ra sát khí, yếu ớt nhìn chằm chằm hắn ta.

Khi hắn ta chỉ còn cách Thẩm Nguyệt mấy bước chân, nàng bỗng nói: “Cưỡng ép người khác thì có tác dụng gì, cá nước thân mật thì phải tình nguyện mới vui chứ. Nếu ngươi muốn ngủ với ta thì sao không cởi dây thừng của ta ra, để cả hai cùng sướng?”