Bởi vì vừa rồi, ngay khi Thẩm Nguyệt dùng sức đạp vào Tần Như Lương khiến hắn ta ngã xuống đất, gần như đồng thời, một phi tiêu màu đen không biết bắn ra từ chỗ nào vẽ ra một đường cong sắc bén, thoáng chốc đã xoẹt ngang qua người Thẩm Nguyệt, vững vàng cắm vào tấm ván gỗ ở gian hàng sứ gần đó.
Mà tấm ván gỗ đó chính là nơi Tần Như Lương vừa đứng.
Nếu Thẩm Nguyệt không đá vào người hắn ta thì chắc chắn tên này đã bị phi tiêu đâm trúng.
Vốn dĩ là xem vợ chồng cãi nhau đánh nhau, đột nhiên nhìn thấy vũ khí hung hiểm này lao vào, người hóng chuyện xung quanh lập tức giải tán.
Những chuyện như có kẻ thù giết người này kia vẫn nên bớt hóng lại thì tốt hơn.
Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương không còn để tâm đến việc cãi cọ nữa.
Toàn thân Tần Như Lương căng chặt, chậm rãi đứng lên, hắn ta nín thở ngưng thần, cẩn thận quan sát xung quanh.
Thẩm Nguyệt nhìn bốn phía, chỉ có thể phán đoán hướng bắn ra từ vị trí phi tiêu cắm trên tấm ván gỗ, nàng quay đầu lại nhìn nhưng không phát hiện ra người nào đáng nghi cả, vì thế không khỏi lớn tiếng mắng: “Mẹ kiếp, tên ất ơ nào ném thì lần sau nhớ ném chuẩn một chút nhé? Đừng gây tai họa cho người vô tội là ta chứ”.
Rõ ràng người kia muốn phóng phi tiêu về phía Tần Như Lương.
Thẩm Nguyệt tức giận không thôi, suýt nữa là nàng đã bị thương một cách oan uổng rồi.
Sau đó lại là hồi tiếc nuối, nàng chán nản nói: “Đúng là không nên tung cú đá lúc nãy!”, nàng liếc nhìn Tần Như Lương đang trong bộ dạng nhếch nhác.


Nếu nàng không đạp vào người hắn ta thì có lẽ Tần Như Lương đã bị phi tiêu ghim trúng rồi.
Tần Như Lương lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng, đi đến trước tấm ván gỗ rồi giơ tay lên, muốn gỡ phi tiêu đó xuống.
Thẩm Nguyệt giễu cợt: “Đừng để xảy ra chuyện không bị phi tiêu bắn trúng mà lại bỏ mình vì độc trên phi tiêu đấy.

Vậy thì đại tướng quân chắc chắn sẽ trở thành tướng quân chết hèn mạt nhất của Đại Sở”.
Tần Như Lương mặt mày tối sầm.
Tần Như Lương đi đến gần rồi mới nhận ra trên thân phi tiêu có độc, nếu là bình thường thì may ra, nhưng bây giờ trên tay hắn ta có vết thương, bất cẩn một chút là sẽ đụng vào chất độc trên đó rồi dẫn đến phát độc.
Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên đem khăn tay đến, cẩn thận bọc lấy phi tiêu rồi rút ra, nàng không định đưa cho Tần Như Lương, tự mình cất đi: “Đi thôi, đem về nhà nghiên cứu”.
Thứ đồ này rất tinh xảo mà lại khá nặng, sau khi xử lý sạch sẽ chất độc cực mạnh trên đó, nàng vẫn có thể dùng nó phòng thân.
Thẩm Nguyệt đi đến phía trước, lạnh nhạt nói: “Còn muốn đánh nhau nữa không? Ngươi nhớ cho kỹ, lúc nãy ta đã cứu ngươi một mạng, đây là chất cực độc, nếu không có ta, ngươi đã bị phát độc chết ngay tại chỗ rồi”.
Tần Như Lương nói: “Cô nghĩ như thế là có thể xóa bỏ được hết mọi chuyện mình đã làm sao? Thẩm Nguyệt, rồi sẽ có một ngày, cô phải cầu xin tha thứ trên tay ta”.
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Nếu biết có người ném phi tiêu vào ngươi thì ta đã không đá rồi.

Bắt trộm phải bắt tận tay, bắt gian thì bắt tận giường, giống như lần trước ta bắt gặp Tần Như Lương ngươi đang mây mưa với Hương Phiến trong đình vậy!”
Tần Như Lương biến sắc.
Thẩm Nguyệt cười ẩn ý nói: “Chẳng qua ta không hô lớn gọi nhỏ như ngươi, bằng không người trong cả cái phủ này đều sẽ vây lại xem cảnh giường chiếu của hai ngươi cho coi, dù sao cũng không liên quan đến ta, ta sẽ xem đó như một màn uyên ương nghịch nước thôi”.
Tần Như Lương không ngờ người phụ nữ khó ưa này đã nhìn thấy cảnh tượng đó.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt vẫn khá bình tĩnh: “Tần Như Lương ngươi nói móc ta, vậy thì ngươi tốt ở chỗ nào? Ngươi còn chưa tận mắt nhìn thấy ta và Liên Thanh Châu quần áo xộc xệch, ngủ trên cùng một chiếc giường mà, đúng không nào?”
Nàng cười giễu cợt, lại nói: “Khoe khoang tình cảm sâu đậm với Mi Vũ, tình cảm của ngươi đúng là sâu đậm quá đó!”, trong mắt nàng hiện lên vẻ lạnh nhạt với hắn ta.

“Trước giờ, không phải ngươi đều rất biết kiềm chế bản thân sao? Bây giờ ta không quấy rầy thế giới hai người của ngươi và Liễu Mi Vũ nữa thì ngươi lại làm phiền đến ta.

Chẳng phải đã nói là ai làm việc người đấy, không liên quan đến nhau à, Tần tướng quân nói lời mà không giữ lời?”
Nàng cong môi: “Bây giờ ta không làm hại đến Liễu Mi Vũ, nhưng người làm Liễu Mi Vũ tổn thương nhất lại là ngươi đó.

Tần tướng quân, ngươi yêu nàng ta quá cơ!”
Ngay cả Ngọc Nghiên cũng bĩu môi khinh miệt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Yêu như thế có khác gì sớm ba chiều bốn đâu, cũng may không trao tình yêu cho công chúa, dù cho trao thì công chúa cũng chẳng thèm!”
Tần Như Lương không nói được một câu phản bác.
Hắn ta hoàn hồn, hắn ta yêu Liễu Mi Vũ như thế, trước đây chỉ cần Thẩm Nguyệt không đi khắp nơi châm chọc Mi Vũ thì hắn ta đã cảm thấy an tâm rồi, dù sao hắn ta cũng sẽ không thèm liếc Thẩm Nguyệt cái nào.
Nhưng bây giờ mình đang làm cái gì thế này! Hắn ta lại muốn xen vào cuộc sống của Thẩm Nguyệt.
Khi bước vào cánh cổng phủ tướng quân, Thẩm Nguyệt cũng không thèm quay đầu lại: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu dám nói một đằng làm một nẻo, xen vào chuyện của ta thì ta đây đành phải trêu chọc Liễu Mi Vũ thôi.

Dù sao trong phủ tướng quân có thêm chút thú vui thì mới không quá nhàm chán.

Nếu ngươi không chịu được thì nên chuẩn bị đơn hòa ly sớm đi”.

Tần Như Lương sững sờ.
Thẩm Nguyệt không còn tình nghĩa lưu luyến gì với hắn ta nữa, có lẽ lúc này nàng chỉ ước gì sớm hòa ly với mình, sau đó đi tìm tình lang.
Nhưng còn hắn ta thì sao? Trong lúc công chúa mang thai, hắn ta lại hòa ly với công chúa, chẳng những bôi bác thể diện hoàng gia mà còn sẽ bị người trong thiên hạ gọi là kẻ vô tình bạc nghĩa.
Nếu là trước đây, có thể hắn ta sẽ đồng ý không do dự, nhưng bây giờ thì đừng có mơ!
Thẩm Nguyệt đã khiến phủ tướng quân thành như vậy, nàng đã khiến Tần Như Lương này sống không thoải mái, vậy hắn ta cũng sẽ không thả nàng được tự do, như thế sẽ khiến nàng sống vừa đau khổ vừa không được an nhàn.
Tần Như Lương không phải không để tâm đến Liễu Mi Vũ, dù Liễu Mi Vũ có hại chết con của mình, hắn ta cũng có thể cố hết sức kiên nhẫn và bao dung, hắn ta cần thời gian để hòa hoãn và bình tâm lại.
Liễu Mi Vũ lại ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt trong Phù Dung Uyển, chỉ mấy hôm ngắn ngủi mà nàng ta đã trở nên hốc hác, biến thành một bộ dạng khác.
Nhưng Tần Như Lương cũng không đến gặp nàng ta.
Tần Như Lương kiềm chế bản thân không đến Phù Dung Uyển, ban ngày ra ngoài làm việc rồi, lúc buồn bực thì đến Hương Tuyết Uyển của Hương Phiến.
Khi Tần Như Lương đến Hương Tuyết Uyển thì thấy nàng ta đã hồi phục khá tốt, sau đêm hắn ta đến Hương Tuyết Uyển xem múa, tin Hương Phiến trở thành người được sủng ái nhất phủ tướng quân không ai là không biết.