Nếu không phải Thẩm Nguyệt lên tiếng nhắc nhở thì ông ta sẽ không vội vàng dẫn người đi dọn hồ.

Nếu chỉ chậm thêm một chút nữa thôi thì có khi nhị phu nhân đã phải mất mạng rồi.

Quản gia cũng ý thức được chuyện này có thể liên quan đến công chúa.

Nhưng bọn họ là người ở, cần được yên bình, không nên lắm lời.

Huống hồ, nếu công chúa muốn đưa nhị phu nhân vào chỗ chết thì hoàn toàn không cần nhắc ông ta, như vậy thì ông ta sẽ không phát hiện ra được chuyện này sớm.

Mặc dù không biết vì sao nhị phu nhân lại ngã xuống hồ, nhưng công chúa đúng là đã mượn tay ông ta để cứu nhị phu nhân.

Qua thời gian này, Thẩm Nguyệt xử lý mọi thứ quả quyết lưu loát rất khiến quản gia tin phục.

Ông ta cũng không muốn nàng và đứa bé trong bụng gặp chuyện gì không may.

Nhưng… công chúa luôn có dáng vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình, thật sự rất khiến người ta phải lo lắng!
Quản gia ở bên cạnh thiện ý nói: “Bây giờ tướng quân đang bực bội, cũng may nhị phu nhân bị thương như thế thì chỉ cần chăm sóc từ từ sẽ trở lại như xưa.

Lát nữa, khi gặp tướng quân, công chúa đừng nên cậy mạnh, cần cúi đầu thì cúi đầu, công chúa không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho đứa bé”.


Thẩm Nguyệt nhướng mày hỏi: “Ngươi cảm thấy ta đã làm sai điều gì sao?”
Câu hỏi này khiến quản gia sửng sốt.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Tần tướng quân có thói quen chưa phân rõ trắng đen đã muốn truy cứu trách nhiệm với ta, nhưng ta lại không có thói quen chưa phân rõ trắng đen đã phải cúi đầu trước hắn ta”.

Quản gia bất lực nói: “Là lão nô nói sai ạ”.

Nháy mắt đã tới tiền viện, Tần Như Lương đang lạnh lùng ngồi trong sảnh.

Gia nô đứng thẳng hai bên, thậm chí gậy gia pháp cũng có ở đây.

Còn chưa đến phòng khách, mọi người đã cảm nhận được một lực áp bức khó thở đến từ trên người Tần Như Lương,
Quản gia đi lên trước nói: “Tướng quân, công chúa đến rồi ạ”.

“Cho nàng ta vào!”, Tần Như Lương ra lệnh, giọng nói trầm thấp nhưng giống như gào thét, cả người đang trong cơn giận dữ, âm thanh làm cho gia nô không dám thở mạnh.

Thẩm Nguyệt thả lỏng hai tay, một thân váy cao, ống tay áo rộng, góc áo khẽ đung đưa trong gió.

Nàng đi vào trong sảnh, sắc mặt không chút dao động.

Ngọc Nghiên và Triệu thị đi theo sau nhưng lại bị gia nô ở ngoài cửa ngăn lại.

Ngọc Nghiên lo đến tái mặt, dùng sức đẩy cây gậy gỗ mà gia nô ngăn lại, nói: “Mau cho ta vào!”
Tần Như Lương ngước mắt lên, liếc Ngọc Nghiên ở ngoài cửa, sát khí xuất hiện.

Hắn ta còn chưa ra lệnh thì Thẩm Nguyệt đã nói trước, giọng điệu uy nghiêm mà bình tĩnh, nàng quay lưng nói với Ngọc Nghiên: “Ngọc Nghiên, lui ra”.

Toàn thân Ngọc Nghiên cứng đờ: “Công chúa…”
“Không nghe thấy ta nói gì à, ngươi và Triệu mụ, lui ra ngoài”.

Nếu Ngọc Nghiên và Triệu mụ còn lằng nhằng ở ngoài cửa nữa thì Tần Như Lương sẽ ra lệnh cho người đánh bọn họ mất.

Quản gia thấy vậy, liền vội cho người kéo bọn họ ra ngoài.

Lúc này hai người kia mà đi ngăn cản thì không khác nào thêm dầu vào lửa, khiến Tần Như Lương càng thêm phẫn nộ.

Thẩm Nguyệt thẳng lưng, ngông nghênh đứng giữa đại sảnh, khẽ nâng mắt, không sợ không lụy mà nhìn thẳng Tần Như Lương, nói chuyện bình tĩnh: “Nghe nói ngươi tìm ta”.


Đối mặt với Thẩm Nguyệt, Tần Như Lương mím chặt môi.

Vì sao phủ tướng quân xảy ra chuyện lớn như thế mà người này vẫn giữ nguyên một dáng vẻ không liên quan gì đến bản thân, không chút rung động như vậy!
Sống chết mặc ai, nàng ta vẫn luôn có tư thái nhẹ nhàng như mây!
Chẳng lẽ nàng ta không biết hắn ta đang muốn bóp chết nàng ta luôn bây giờ hay sao?
Không khí trong sảnh ngột ngạt, áp bức, Tần Như Lương nhìn nàng thật lâu rồi mới nhả ra từng câu từng chữ lạnh thấu xương: “Ta vốn không định làm khó ngươi, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi đều không biết điều.

Quỳ xuống!”
Lông mày Thẩm Nguyệt khẽ giật: “Cái gì?”
“Ta bảo ngươi quỳ xuống”.

Thẩm Nguyệt giống như nghe được một câu chuyện hài, vẻ mặt không hoảng không loạn, nhẹ nói: “Ngươi bảo ta quỳ xuống?”
Tần Như Lương hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, lập tức ra lệnh cho gia nô: “Bắt nàng ta quỳ xuống!”
Tần Như Lương mới là chủ của cái nhà này, cho dù Thẩm Nguyệt là công chúa thì gia nô không thể không nghe lệnh của Tần Như Lương.

Thế là một tên gia nô cầm gậy gõ đi tới, nói một câu “Công chúa, đắc tội” rồi vung gậy đánh vào đùi Thẩm Nguyệt.

Gậy này mà đánh vào đùi thì không một người phụ nữ nào chịu nổi, chỉ có thể quỳ xuống đất.

Nhưng khi gậy vung xuống, Thẩm Nguyệt híp mắt, thình lình quay người lại, nhìn chằm chằm vào tên gia nô cầm gậy.

Gia nô sửng sốt, tay cầm gậy không nhanh bằng Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt đã cướp lấy gậy của hắn ta.

Nàng mặt không đổi sắc cầm lấy gậy, bất kể gia nô dùng sức cỡ nào thì cũng không rút về được.


Sức mạnh kia vừa trầm lại ổn, ngón tay thon gầy vì dùng sức mà lộ ra khớp xương trắng và đường cong trên xương mu bàn tay.

Thẩm Nguyệt bỗng nhiên xoay tay một cái, nhanh lẹ đoạt lấy cây gậy, không nhẹ không nặng mà đánh một đòn vào gia nô.

Gia nô ôm tay liên tiếp lui về sau mấy bước.

Tên gia nô bị đánh ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, ai mà muốn chen vào giữa mâu thuẫn của tướng quân với công chúa kia chứ.

Thẩm Nguyệt dựng thẳng cây gậy, đánh xuống mặt đất, toàn thân là sự quyết đoán khó tin.

Khó mà tưởng tượng nổi khí thế này lại toát ra từ một thai phụ.

Nàng hất cằm nhìn Tần Như Lương, nhướng mày lên, nói: “Cho ta một lý do để quỳ”.

Tần Như Lương đập vào ghế dựa, híp mắt nói: “Được, ngươi muốn lý do, ta liền cho ngươi tâm phục khẩu phục! Hương Phiến! Đi vào!”
Tần Như Lương vừa dứt lời, Hương Phiến liền lảo đảo từ ngoài đi vào, quỳ rạp xuống đất, khóc không thành tiếng.

Vải băng bó trên trán đỏ thẫm vết máu, lộ ra vẻ đáng thương.

Hương Phiến nâng đôi mắt đẫm lệ, căm thù nhìn Thẩm Nguyệt, chỉ về phía nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tướng quân, nhị phu nhân đã bị người đàn bà ác độc này đẩy ngã xuống ao! Cũng là nàng ta đánh nô tỳ ngất!”.