Ngọc Nghiên liều lĩnh đứng dậy ngăn cản trước người Thẩm Nguyệt, Triệu thị thì lo lắng không biết làm sao.

Mắt thấy sắp đánh nhau lần nữa, bà ta đành vội vàng nói với Tần Như Lương trong phòng: “Tướng quân, khong xong rồi, Phù Dung Uyển truyền tin tới nói nhị phu nhân hình như vừa té xỉu!”
Tần Như Lương đi ra khỏi cơn giằng co nghẹt thở này, cắn chặt răng, lạnh lùng phất tay áo, quay người rời đi, nói: “Sau này ta sẽ từ từ tính sổ với cô!”
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta sẽ ghi sổ cho ngươi, đại tướng quân thân mến ạ”.

Thẩm Nguyệt nhìn bóng lưng quyết đoán của Tần Như Lương biến mất ngoài khung cửa, sau đó hờ hững thu hồi ánh mắt, ném chủy thủ xuống đất cái bịch.

Ngọc Nghiên sợ đến phát khóc, nói: “Công chúa, ban nãy người hù chết nô tỳ mất thôi…”
Thẩm Nguyệt quay về chăn, gương mặt tái nhợt hiện ra vẻ lười biếng, đuôi lông mày khẽ giương, nói: “Ngọc Nghiên, vừa rồi ta nói sao hả, không được phép khóc”.

Ngọc Nghiên vội lau nước mắt, cắn răng nói: “Vâng, nô tỳ không khóc!”
Thẩm Nguyệt miễn cưỡng giương mi nhìn nàng ta, giữa lông mày hiện ra một sự bá đạo không thể cưỡng lại: “Vậy mới ngoan chứ.

Sợ cái gì nào, ngươi chính là để ý quá nhiều nên mới như vậy đấy.

Chúng ta thì có gì mà cần để ý chứ, dù chúng ta có đi chân trần quanh phủ tướng quân này thì hắn ta cũng chẳng làm gì nổi ta.

Nhưng Tần Như Lương lại khác, hắn ta không nỡ bỏ Liễu Mi Vũ.


Hắn ta biết, nếu hắn ta dồn ta vào đường cùng, không còn gì cả, thì ta cũng sẽ khiến hắn mất hết mọi thứ!”
Ngọc Nghiên nghe Thẩm Nguyệt nói vậy thì lập tức hiểu ra, gật đầu nói: “Vâng! Nô tỳ hiểu rồi ạ”.

Nàng ta cẩn thận nhặt chủy thủ lên rồi cắm vỏ vào, đặt lại dưới gối Thẩm Nguyệt dưới ánh mắt ra hiệu của Thẩm Nguyệt.

Cho nên, tiếng gọi vừa rồi của Triệu thị thật ra đã cho Tần Như Lương một lối thoát vô hình.

Tần Như Lương không hề ngờ tới Thẩm Nguyệt sẽ ngang ngược đến mức này.

Con đàn bà không biết trời cao đất rộng kia lại dám giấu chủy thủ dưới gối, chuẩn bị lấy mạng hắn ta bất kỳ lúc nào!
E là cả kinh thành cũng chẳng có người phụ nữ nào có tim hùm gan báo như Thẩm Nguyệt!
Triệu thị cũng đi vào phòng thu dọn, một lúc lâu sau cũng không thấy đỡ kinh sợ, nói: “Đúng là quá nguy hiểm mà”.

Khó khăn lắm mới giữ được đứa bé, ban nãy bà ta mà không hô lên thì chẳng phải tướng quân sẽ lại đánh nhau với công chúa hay sao, lúc đấy ai mà biết có bảo vệ được đứa bé hay không.

Triệu thị không quá tán đồng: “Công chúa, thứ cho nô tỳ lắm mồm một lần.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chỉ cần công chúa nhường nhịn tướng quân một chút, tin rằng sẽ không có cục diện khó xử như hôm nay”.

Bà ta tận mắt nhìn thấy Thẩm Nguyệt tát Tần Như Lương một cái, cũng tận mắt thấy Thẩm Nguyệt móc chủy thủ ở dưới gối ra.

Dù sao, với Triệu thị thì Tần Như Lương mới là chủ, nên bà ta hy vọng gia hòa vạn sự thành.

Thẩm Nguyệt nhắm mắt, mệt mỏi nói: “Ta mà mềm mỏng lại thì chúng sẽ được đà lấn tới.

Chẳng lẽ Triệu mụ muốn chuyện lần trước lại xảy ra hay sao?”
Triệu thị á khẩu không trả lời được.

Nghĩ cũng đúng, lần trước Thẩm Nguyệt chưa làm gì mà Tần Như Lương đã xông vào Trì Xuân Uyển động thủ đánh nàng, bất kể tốt xấu, suýt nữa khiến Thẩm Nguyệt sinh non.

Tần Như Lương hoàn toàn hướng về một bên Liễu Mi Vũ, sao có thể nghe nửa câu giải thích của Thẩm Nguyệt cơ chứ.

Hơn nữa, Thẩm Nguyệt cũng không muốn giải thích, tất cả dùng thực lực ra nói chuyện.

Tần Như Lương tức giận quay về Phù Dung Uyển, Hương Phiến đang bôi thuốc cho Liễu Mi Vũ.


Trên thân thể Liễu Mi Vũ đã không còn vết bầm ứ loang lổ nữa.

Thấy Tần Như Lương đến, Liễu Mi Vũ tỏ vẻ ngượng ngùng, muốn nói nhưng vẫn xấu hổ, khẽ nắn vuốt quần áo, ánh mắt như làn nước: “Sao tướng quân lại đến đây ạ?”
Tần Như Lương phát hiện rằng, dạo này lần nào hắn ta cũng đến Phù Dung Uyển với tâm trạng bực bội, cũng là do Thẩm Nguyệt gây ra, khiến Liễu Mi Vũ phải chịu bất công.

Thấy dấu vết trên người Liễu Mi Vũ, ánh mắt Tần Như Lương sầm lại, thoáng qua sự đau lòng, cơn tức cũng biến mất.

Hắn ta cất bước tới, nói: “Ta rảnh nên tới thăm nàng, thân thể nàng sao rồi?”
Quần áo Liễu Mi Vũ nửa hở nửa kín, quyến rũ nói: “Bôi thuốc đúng hạn mỗi ngày nên cũng đỡ rồi ạ”.

Tần Như Lương cầm thuốc từ trong tay Hương Phiến, Hương Phiến thức thời lui đi, sau đó Tần Như Lương bôi thuốc cho Liễu Mi Vũ.

Bàn tay thô ráp dính thuốc bôi lên làn ra nhẵn nhụi của Liễu Mi Vũ khiến cho không khí trở nên kiều diễm hẳn.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tần Như Lương bỗng nhớ tới lời nói của Thẩm Nguyệt với thái y kia.

Hắn ta biết không nên tin những lời xảo trá của người đàn bà ác độc này, nhưng càng cố đuổi nó ra khỏi đầu thì càng không bỏ được.

Sau khi đã xoa xong cánh tay và phía trước, Tần Như Lương nói: “Nàng nằm sấp đi, ta thoa lưng cho nàng”.

Liễu Mi Vũ ngẩn người, dịu dàng nói: “Sau lưng ta không có vết thương đâu”.

Tần Như Lương sửng sốt, lập tức gật đầu như không có chuyện gì: “Là ta sơ sót, chưa nhìn kỹ vết thương của nàng”.


Liễu Mi Vũ đứng dậy, tới gần ngực của Tần Như Lương, nói: “Tướng quân công vụ bề bộn, sao có thể chăm sóc mọi việc chu đáo được, Mi Vũ không trách tướng quân”.

Hai người chơi đùa như keo sơn trong phòng.

Sau khi Liễu Mi Vũ đã cởi hết quần áo, Tần Như Lương mới có thể quan sát kỹ vết thương trên người nàng ta.

Bàn tay hắn phủ lên người Liễu Mi Vũ, giống như có thể nhào nặn ra nước.

Vết ứ đọng kia như đau như ngứa, đốt lên những điểm mẫn cảm của Liễu Mi Vũ.

Liễu Mi Vũ khó lòng nhịn được, uyển chuyển lắc eo.

Tần Như Lương vừa hành sự vừa cảm thấy bất an lần đầu tiên.

Rõ ràng là những vết thương trên người Liễu Mi Vũ đều tránh đi chỗ yếu hại.

Chủ yếu là ở cánh tay, trước ngực trơn bóng chập trùng không một dấu vết, bên hông và đùi lại có vết thương.

Mà ở lưng thì trơn bóng không vết tích..