Một ngày sóng yên biển lặng trôi qua, hai anh em không chạm mặt nhau.

Đến tận đêm cuối cùng, sau khi Nam Dịch tham gia xong bữa tiệc chia tay của mấy người bạn Tiểu Thạch tổ chức cho cô, mang theo hơi say lảo đảo về phòng.

Không muốn tắm, không muốn cởi quần áo, không muốn làm bất cứ chuyện gì.

Càng nghĩ càng tức, anh trai rốt cuộc ăn phải cái khỉ gì, bình thường hận không thể dính lên người cô, lúc then chốt lại chả thấy tăm hơi đâu cả.

Quả là dục tốc bất đạt, chắc chắn đã bị cô dọa rồi.

Nam Dịch mệt mỏi day day mi tâm, sau lưng đột nhiên có một đôi tay vươn ra, vững vàng ôm lấy cô, một cái đầu xù dí vào sau gáy, phun ra hơi thở nóng bỏng.

"Hửm?" Sau khi uống rượu, đầu óc đình công Nam Dịch không hề sợ hãi kêu to, trái lại cười cười, "Anh?"

"Ờ." Nam Kiêu buồn buồn nói nhỏ, mùi rượu phảng phất, em gái lại uống rượu sau lưng cậu: "Sao về muộn vậy?"

"Chờ em à?" Nam Dịch cười hì hì, quay người thô lỗ túm tóc cậu, Nam Kiêu bị đau lừ mắt nhìn cô.

"Em hả, đi uống rượu với Tiểu Thạch..."

Cũng đúng, giờ Tiểu Thạch đã là bạn trai của em ấy, em ấy ra ngoài uống rượu với cậu ta cũng là chuyện bình thường.

Nam Kiêu nhìn chằm chằm vào nụ cười xấu xa của cô, thấy hai mắt cô mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cậu tiến tới mổ lên môi cô một cái.

Nam Dịch sững sờ, Nam Kiêu cắn môi, mặt đỏ bừng, hơi xấu hổ quay đầu đi chỗ khác hỏi cô: "Anh... anh thế nào?"

"Hở?" Tay cô buông lỏng một chút.

"Đá Tiểu Thạch đi, anh làm người yêu của em." Tay phải của cậu tóm chặt cái chăn, thực sự cực kỳ căng thẳng: "Không phải em... thích anh sao?"

Cậu nghĩ ngợi một ngày, biết rõ mặt dày mày dạn chạy tới hỏi cô sẽ có hậu quả như nào, nhưng cậu không muốn từ bỏ. Hoàn toàn không phải là tình anh em, mà là thái độ của một người con trai đối với một người con gái, cậu đúng là đần độn.

"Ha ha ha ha ha." Nam Dịch cười lớn, tóc dài rối rung, càng tăng thêm sức quyến rũ mê người.

Cô thấp giọng nói: "Chúng ta là anh em mà."

Chăm chú nhìn nét mặt của Nam Kiêu từ dãy dụa đến buông lỏng, cô không nói một lời, cười nhẹ nhìn cậu bọc tay cô vào lòng bàn tay cậu, sau đó kéo vào trong chăn.

"Anh yêu em." Mặt cậu hồng hồng, ánh mặt chân thành tha thiết, "Anh bằng lòng giao mình cho em." (Editor: Nam chính như gái nhà lành vậy)

Không có gì cả, chỉ có làn da trơn mịn và nhiệt độ nóng bỏng, cậu run rẩy dưới bàn tay cô, vội vã đòi hỏi nhiều hơn.

"Anh trai thật quyến rũ." Nói xong, Nam Dịch cưỡi lên người cậu, "Vậy ăn anh sạch sẽ, không được phép đổi ý đâu đấy."

Nam Kiêu gật nhẹ đầu, phối hợp kéo chăn xuống, "Tới đây."

Lần đầu tiên nếm thử cơ thể của nhau, vừa nóng bỏng vừa hỗn loạn, giống như trúng độc sa vào trong đó, dường như có điều gì đó sắp sụp đổ được che dấu trong nụ cười rạng rỡ.

Thì ra em gái không chỉ xấu xa lúc bình thường, lúc lên giường, thực sự cũng rất xấu xa.

"Đã dựng thẳng rồi."

"... Ừm"

"Đã biến hình rồi, đầu ngực dễ chịu không anh?"

"Tiểu Dịch..."

"Chỗ này ướt đẫm rồi, đáng yêu quá."

"Ôi... đừng.."

"Không thích ngón tay của em à?"

"Thích... thích... thích mà"

"Ha ha, đúng là tùy tiện."

"Cái gì? Ôi... đừng... đừng ma sát, muốn bắn... ưm... ưmmm... "

"Thì ra là mùi này..."

"Đồ ngốc, đừng liếm..."

"Vậy, chúng ta làm chút chuyện thú vị hơn nhé."

"... Ừm"

Sau đó, Nam Kiêu đắp kín chăn, chỉ để lộ khuôn mặt thỏa mãn hỏi Nam Dịch: "Em không đi à?"

Nam Dịch liếc cậu một cái, nhếch miệng: "Vì sao không đi?"

Nam Kiêu bị hỏi khựng một chút: "Anh đã nói chuyện của chúng mình với ba mẹ rồi."

Cô không có phản ứng gì nhưng thực ra tim sắp bắn ra ngoài rồi, là một kẻ ngoại lai, trong tiềm thức cô luôn cho rằng bản thân là một đứa ăn nhờ ở đậu, có thể bị bọn họ vứt bỏ bất cứ lúc nào. Cho nên trước kia cô đã lựa chọn tiếp cận con trai cưng của họ, trở thành thói quen của cậu.

Cô cho rằng bản thân sẽ bị ức hiếp, phải tốn rất nhiều thời gian mới đạt được mục địch, cho dù đã làm tốt công tác tư tưởng, nhưng lúc đối mặt với cậu, đôi mắt cười của cô vẫn hơi run rẩy.

Nhưng mà, không hề. Cậu đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức... cô yêu cậu rồi, cũng nghĩ hết mọi cách chiếm đoạt cậu.

Thật ra thì, không khó, bởi vì rất nhiều lần cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cậu dừng trên người cô.

Trên thế giới này Nam Kiêu là người yêu cô nhất, tốt với cô nhất.

"Nói thế nào hả anh?" Hồi lâu cô mở miệng, ngữ điệu không rõ.

Nam Kiêu chen tới ôm eo cô, thoải mái cọ cọ: "Nói là, trước khi kết hôn không được có baby."

"..."

"Sao vậy? Khóc à?"

"Đồ ngốc! Làm thêm hiệp nữa."

"... Ừm... ngày mai không đi học à?" Biết rồi còn hỏi cố.

"Có nhiều thời gian mà, dù sao eo anh cũng khỏe."

"Meo meo meo????"