Tài sản của nhà họ Nam phần nhiều ở nước ngoài, người lớn thường xuyên đi công tác, mười ngày nửa tháng là chuyện bình thường, một năm nửa năm cũng chẳng hiếm lạ, lâu dần mới nuôi dạy ra một Nam Kiêu cả ngày ăn không ngồi rồi gây chuyện thị phi, ngâm cứu nguyên nhân chẳng qua cũng là vì cô đơn. Mấy đứa trẻ ngoan không thích hành vi vô lại của cậu, còn mấy đứa lâu la xưng huynh gọi đệ kia với cậu, nói thật lòng, trừ ba phần tình nghĩa bạn bè, cậu khinh thường làm bạn với bọn đó.

Bây giờ tốt rồi, cậu có một cô em gái mềm mại nghe lời.

Cùng em gái đi học tan học, cùng em gái ăn cơm, cùng em gái đi dạo phố, dạy em gái chơi game, dạy kèm em gái làm bài tập...

Cô chống đầu, lông mày thanh mảnh nhíu chặt, cằm chống vào đầu bút, âm thầm phụng phịu.

Cậu lén lút liếc cô một cái, bàn tay lộn đi lộn lại quyển sách dừng lại, thấp thỏm mở miệng: "Tiểu Dịch, câu này anh... thật sự không biết..." Học tra... (học dốt).

"Anh thật sự không biết à?" Nam Dịch thở dài ném đề đi, tỏ vẻ hơi thất vọng: "Thôi được, ngày mai em đi hỏi Tiểu Thạch vậy."

Vừa nghĩ tới Tiểu Thạch nọ trong miệng em gái, thành tích tốt, rất dịu dàng, mi thanh mục tú, nhìn qua hơi có ý với em gái, đơn giản không thể che dấu, đồ con trai tâm cơ...

Trong lòng Nam Kiêu tóe lửa, nhưng cũng  rõ bản thân hỏi gì cũng không biết, càng quyết tâm sau này phải học hành chăm chỉ, cướp đoạt ưu thế của quân địch, chấn chỉnh uy vũ của quân ta.

Nam Dịch lặng lẽ cong môi.

...

Xuân đi thu đến, nháy mắt ba năm đã trôi qua.

Hôm đó, người lớn nhà họ Nam đi Anh công tác, căn nhà lớn như vậy chỉ có hai người Nam Kiêu và Nam Dịch.

Trong phòng chiếu phim đen thui, màn hình phát ra ánh sáng yếu ớt, Nam Dịch vùi trong khuôn ngực gầy gò của thiếu niên, say sưa nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.

Đang run rẩy, anh trai đang run rẩy.

Cô nhìn qua hình ảnh bầy zombie trong màn hình, chẳng qua là tay ngắn chân ngắn, à, zombie hơi xấu, có khả năng sẽ buồn nôn.

"Anh, anh đang run!"

Dùng giọng điệu khẳng định, có điều, cậu nhất định sẽ phản bác, cậu quyết không cho phép bản thân có chỗ nào không hoàn hảo trước mặt cô, chỉ sợ hình tượng đổ vỡ.

"Đâu có!"

Cậu ôm chặt cô, như muốn hút năng lượng từ người cô, giống như làm vậy có thể giảm đi cơn buồn nôn.

Đến chết vẫn sĩ diện, Nam Dịch đẩy tay cậu ra, trong ánh mắt khó hiểu của cậu, thuận tay kéo cậu vào trong ngực.

"Muốn ôm anh."

Lần đầu tiên được con gái ôm vào trong ngực, Nam Kiêu luống cuống tay chân, hơi đỏ mặt: "Ờm."

Cậu muốn đổi sang tư thế dễ chịu hơn, không cẩn thận đụng phải bầu ngực đang phát triển của thiếu nữ, gò núi nho nhỏ, em gái không mặc áo ngực, vành tai cọ cọ phía trên, mềm mềm.

Khuôn mặt nháy mắt muốn rỉ máu, ý đồ cách xa một chút, cái đầu xù vừa mới thẳng lên, không thể tránh khỏi việc ma sát gò núi kia.

"Anh, đừng nhúc nhích." Cô gái tức giận nói.

Cơ thể Nam Kiêu cứng đờ, ngoan ngoãn không lộn xộn nữa.

Em gái trưởng thành rồi... lần đầu tiên cậu ý thức được vấn đề này.

Bộ phim 2 tiếng, cậu xem với tâm trạng vừa ngọt ngào vừa đau khổ.

Nam Dịch đứng lên bật đèn, thoải mái duỗi lưng một cái: "Cuối cùng cũng xong."

Vừa lúc cậu vặn vặn cái cổ cứng ngắc, lơ đãng ngẩng đầu, một mảng da thịt trắng muốt rơi vào tầm mắt.

Cái rốn nho nhỏ đáng yêu, Nam Kiêu lặng lẽ dùng tay ước lượng trong lòng, bờ eo thon kia, phỏng chừng chỉ tầm hai bàn tay.

Eo em gái mảnh quá...

Một chút sửng sốt qua đi, Nam Dịch ôm cánh tay cậu, nũng nịu: "Anh ơi, đêm nay em với anh ngủ chung nhé..."

"Hả?" Nam Kiêu không thể không sửng sốt, chạm phải đôi mắt long lanh của em gái, cậu nói: "Em lớn từng này rồi, như vậy không hay."

Thật ra, trong lòng cậu rất vui vẻ, từ nhỏ cậu chỉ hi vọng có người có thể ngủ cùng, tiếc rằng ba mẹ luôn bận trăm công nghìn việc,

Nam Dịch bĩu môi, nhướn nhẹ cặp mày: "Thôi được, vậy anh... chúc ngủ ngon."

Điềm nhiên như không xảy ra chuyện gì khiến cậu gần như trong nháy mắt cô đồng ý bèn thay đổi, vội vàng kéo tay áo cô, cắn môi, "Được rồi."

"Hở?" Cô cứ thích trêu chọc cậu một chút.

"Chính là nói, em có thể ngủ cùng anh." Nét mặt mất tự nhiên, giọng nói cũng dè dặt cẩn thận.

Anh trai sao mà dễ thương vậy, Nam Dịch híp mắt thành vầng trăng khuyết, thơm chụt lên má trái của cậu: "Anh tốt quá."

Cô vừa chạy vừa quay đầu nhìn cậu: "Anh chờ em nhé, em đi tắm trước."

"Chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã."

Nam Kiêu chậm chạp sờ lên mặt mình, cúi đầu cười ngốc nghếch.

Mười ba tuổi đầu, không tính là lớn, hơn nữa không chút tạp niệm, không sao cả.

...

Trong bóng tối, giác quan của con người nhạy bén hơn mấy phần. Với cậu, càng hơn thế.

Chăn bông to lớn đắp trên hai người còn dư, cơ thể cô gái mềm mại ấm áp giống như dây tơ hồng quấn quanh người cậu.

Cơ thể vốn đã cứng đờ lại càng thêm cứng đờ, Nam Kiêu nằm thẳng đờ bên phải, ngửi thấy hương thơm thiếu nữ, nhất thời quên mất bàn tay đang làm chuyện xấu xa trên ngực cậu.

Áo vải bông đã bị vén lên tận ngực, bàn tay nhỏ nhắn từ lồng ngực trượt xuống kéo theo một đường nóng bỏng toan rơi xuống mép quần. Trái tim vọt lên cổ họng, Nam Kiêu nuốt một ngụm nước miếng, đang định đưa tay ra ngăn cản hành vi của cô.

Không ngờ, cô gái sờ lên bụng anh, ghét bỏ nói, "Anh không có cơ bụng, không đẹp."

Cùng lúc thở phào một hơi, mất mát to lớn xen lẫn tủi thân: "Tiểu Dịch thích cơ bụng à?"

"Vâng, Tiểu Thạch nói anh trai của cậu ta có cơ bụng."

Lại là... anh trai của Tiểu Thạch?! Nam Kiêu không cam lòng.

"Anh sẽ tập ra cơ bụng!"

Cơ bụng gì chứ, chẳng phải sờ lên sẽ dễ chịu sao? Nam Dịch áp sát gương mặt lên ngực cậu, ôm lấy một cánh tay, ngoan ngoãn nhắm mắt lại: "Em muốn ngủ, anh ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

...

Sáng sớm hôm sau, Nam Dịch hít hít mũi, ngửi thấy một mùi xạ hương tanh tanh xa lạ thoang thoảng.

Xoay người xuống giường, ổ chăn bên cạnh vẫn còn hơi ấm, cửa sổ mở ra một khe hở không lớn không nhỏ, cơn gió thổi nhẹ một góc rèm cửa, phía chân trời mặt trời mới lên, hôm nay thời tiết thật đẹp.

Cô đi đôi dép bằng nhung, "Anh ơi..."

Không ai trả lời, cô đi tới phòng tắm, vừa xoay chốt cửa ra, màn sương mù dày đặc phả vào mặt.

Sững sờ theo bản năng, đợi hơi nước tản đi, một anh chàng khỏa thân đang đứng quay lưng lại khiến cô đóng đinh tại chỗ.

Thì ra hiệu quả cách âm của phòng tắm quá tốt, nếu như không thể nghe thấy tiếng bước chân, thì cũng không nghe thấy được tiếng nước chảy.

Có lẽ do ánh mắt kia quá có tính xâm lược, Nam Kiêu quay đầu lại bèn nhìn thấy ánh mắt ngốc nghếch ngẩn ngơ của em gái nhà mình.

Ngay lập tức, tay chân cậu nhanh lẹ kéo khăn mặt trên giá treo để che khuất nửa người dưới, tóc đen nhỏ nước có chút chật vật, nước nhỏ liên tục, lặng lẽ mê hoặc.

"Xin lỗi, anh." Nam Dịch cười cười nhưng không hề thấy chút áy náy gì cả, trước khi đóng cửa còn cố tình để lại một câu phô trương: "Anh, tỉ lệ thân hình của anh rất tuyệt."

Mặt không tự chủ đỏ lên, Nam Kiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nện lên tường, cho dù tiếng nước chảy ầm ĩ cũng không ngăn được cuồn cuộn trong lòng.

Rất lâu sau cậu nhìn về phía quần lót trong sọt mới thay sáng nay, một vũng màu trắng sền sệt.

Mười năm tuổi, đã học qua lớp sinh lý, xảy ra chuyện gì cậu hiểu rõ, chỉ là đối tượng đầu tiên...

Làm sao bây giờ? Không có cách nào nhìn thẳng em gái...

...

Dạo gần đây lúc anh trai đối diện với cô, ánh mắt phiêu phiêu, không có vị trí xác định, cảm giác trên đầu cậu có mấy cái tóc ngốc nghếch dựng lên, giống như cá ướp muối suy sụp tinh thần dưới ánh mặt trời gay gắt.

Lãng tử quay đầu luôn khiến người ta yêu thích nhất, nếu như thêm cả con sói cô độc tháo bỏ răng lanh khiến người khác sợ hãi xuống, vì ai đó bằng lòng làm cừu non, nhất cử nhất động, khí phách thiếu niên chẳng kể hết.

Chàng trai như vậy, rất dễ khiến cho mấy đứa con gái không biết lượng sức thầm thương trộm nhớ.

"Ồ, hôm nay chỉ có một bức thư tình thôi à."

Nam Dịch móc một chồng thư từ trong ngăn bàn của cậu ra.

Bức thư xanh xanh, giơ cao lên qua đầu, giống như trẻ con lấy được thứ bánh kẹo mới lạ gì đó, không kịp chờ đợi muốn khoe khoang.

Nam Kiêu đang thu dọn balo đầu càng cúi thấp, trong miệng lẩm bẩm: "Vừa nãy quên không vứt đi."

Nói xong, Nam Kiêu không nói thêm câu nào giật lấy bức thư nhét thẳng vào trong ngăn bàn, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của cô.

"..." Nam Dịch bùi ngùi nhìn cậu một cái, nở ra một nụ cười vô hại: "Anh em đúng là có sức hấp dẫn."

Gay rồi, đột nhiên xuất hiện cảm giác không tự nhiên là thế nào.

Căn bản không dám nhìn vào mắt cô, giống như cô vợ nhát gan làm chuyện có lỗi với chồng, Nam Kiêu nghĩ chắc mình mắc bệnh rồi, một căn bệnh tên là cuồng em gái.

Cuối cùng cậu qua quýt cầm lấy balo của em gái, chân dài rảo bước, dẫn đầu ra khỏi phòng học trống vắng, "Về nhà thôi."

Dưới ánh chiều tà, cậu quay đầu, lần đầu tiên phát hiện vẻ mặt có vẻ là u ám của em mình.

Hai chân cô vắt vẻ ngồi trên bàn học, hai cánh tay chống xuống đỡ cơ thể, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm cậu.

Cau mày, cậu cũng bướng bỉnh nhìn lại cô, thậm chí không xác định được phải chăng cô đang tức giận.

Chốc lát sau, Nam Dịch nhảy xuống đất, mũi giày da chạm vào đất phát ra tiếng rõ ràng. Từng bước từng bước, gõ vào trong lòng cậu.

Em gái không để ý tới cậu, tóc dài mềm mại tung bay trong gió, cô không chút do dự đi qua, Nam Kiêu muốn nói lại thôi, đành phải vội vàng đuổi theo sau.

Suốt cả đoạn đường, Nam Dịch luôn nhìn chăm chú ra bên ngoài cửa xe, chút chút ánh mắt liếc qua cũng không cho.

Quen với việc được em gái ỷ lại, trong mắt chỉ có một mình Nam Kiêu đứng ngồi không yên, trên người em gái tỏa ra bầu không khí cực kì không vui, lần đầu tiên... không thể nghi ngờ, cậu khiến em gái tức giận rồi.

Nhưng mà... nguyên nhân là gì vậy...

Lúc xuống xe, cậu không chờ kịp mở cửa xe, đưa tay ra muốn dìu cô xuống. Vừa lúc Nam Dịch tự đẩy cửa ra, động tác liền mạch dứt khóa, không nóng không lạnh nói với cậu: "Cảm ơn anh..."

Có thể nói, thái độ này đồng nghĩa với việc đang mất hứng.

Tóc vừa mới tắm xong còn đang ướt, từng giọt nước nhỏ trên bờ vai. Nam Dịch dùng khăn tắm quấn quanh ngực, xoay người thu dọn quần áo.

Bất chợt, một chiếc khắn rộng phủ lên đầu, nhẹ nhàng lau khô tóc cho cô, sức lực vừa vặn, mạnh yếu đủ độ.

Cô dừng lại, "Anh?"

"Ừ."

Do dự một chút, Nam Dịch ngồi dậy, quay lưng về phía cậu, đứng vững: "Vì sao không cho em xem lá thư đó?"

Nam Kiêu há há miệng, bàn tay càng nhẹ nhàng chậm rãi, "Có gì đáng xem đâu, nghìn bức như một."

Hiển nhiên là câu trả lời không có sức thuyết phục, bầu không khí nhất thời trầm mặc.

"À." Cô nở nụ cười trầm thấp, thoát khỏi tay cậu, "Ngày mai còn có tiết, anh mau đi ngủ đi."

Rõ ràng cô đang cười, nhưng không giống với nụ cười trước đây, đôi mắt hoàn toàn không híp lại, chỉ thấy đường nét nụ cười, không nhìn thấy đôi đồng tử hờ hững thờ ơ.

Muốn mở miệng giải thích, thật ra...

"Ừm, em cũng vậy." Cậu xoa xoa tóc cô, trước khi đóng cửa nhìn cô một cái không rõ cảm xúc.

Nam Kiêu mất ngủ, ngày hôm sau dưới vành mắt là một quầng xanh đen.

Nam Dịch vân đạm phong kinh quét qua, ngón tay chậm rãi quấn lấy cậu: "Anh có người mình thích rồi à?"

Sấm sét giữa trời quang, trong thoáng chốc như có bàn tay túm lấy nhúm tóc trên đầu, cậu cảm thấy sau gáy đau điếng, theo phản xạ nắm chặt đầu ngón tay của cô: "Gì hả?"

Trong lòng hoảng sợ muốn chết, đứa nào luyên thuyên sau lưng, khiến em gái biết chuyện đó rồi?

Cảm nhận được nhiệt độ bỏng người trong lòng bàn tay của anh trai, cô càng chắc chắn suy đoán của mình, "Lá thư hôm qua là cô ấy tặng?"

Bắt đầu từ bao giờ, ở nơi mà cô không nhìn thấy, thừa lúc vắng vẻ đột nhập, xông vào rừng rậm hoang vắng bén rễ đầm trồi, ngọn cây vươn thẳng về phía chân trời, tuyên thệ sự kiêu ngạo của mình.

Cậu muốn giải thích gì đó, cuối cùng bất lực nhìn cô rút tay bỏ đi, nụ cười trong veo hệt như trước đây, "Lần sau dẫn em đi gặp cô ấy nhé."

Nam Kiêu chẳng nói lên lời, lồng ngực tắc nghẹn, cực kỳ không quen cảm giác này. Vốn dĩ muốn kiểm tra bản thân có phải không phải cô thì không được hay không, mới ỡm ờ nhận lá thư của nữ sinh kia, đồng thời không quá bài xích với mấy kiểu lấy lòng của nữ sinh...

Đủ loại dấu vết, cái hố này, cậu không qua nổi.

"... Không có, anh không thích cậu ta." Cậu trầm giọng, giữ chặt tay cô gái, cơ thể cao lớn bị ánh chiều chiếu lên nửa sáng nửa tối: "Anh chỉ thích Tiểu Dịch thôi."