Sau đó không lâu, Nhan Diệc Thần cuối cùng cũng biết tất cả mọi chuyện.

Trong khoa có từng ấy người, lúc ấy tôi nhất thời hưng phấn nói chuyện cùng bạn bè, truyền qua truyền lại, liền truyền đến tai của anh ---

"Tớ nói mà, Chu Tiểu Hùng sao lại đột nhiên tỏ tình?"

"Thì ra là vì thí nghiệm và luận văn!"

"Hoàn toàn chính xác, nếu như không phải cặp đôi, theo tính cách của Nhan Diệc Thần mà nói, sẽ không dễ dàng giúp người khác."

"Nếu như theo đuổi được Nhan Diệc Thần, là có thể bảo cậu ấy giúp mình thuận lợi tốt nghiệp, Chu Tiểu Hùng đúng là tinh ranh!"

"Loại ý tưởng này cũng nghĩ ra được, thật là rất Chu Tiểu Hùng."

"..."

Sau ba ngày, Nhan Diệc Thần vẫn luôn không thèm để ý đến tôi, anh trầm mặc ba ngày, mất tích ba ngày, sáng sớm ngày thứ tư, anh gửi cho tôi một mail. Trong mail là tất cả báo cáo thí nghiệm của học kỳ này và luận văn chương trình học.

Ở phần nội dung mail, anh dùng chữ màu đen đậm viết "Chia tay đi, những gì em muốn, đều ở đây."

Tôi khóc trả lời mail, "Anh ở đâu? Anh nghe em giải thích!"

"Ký túc xá."

Năm phút sau, tôi "rầm" một tiếng mở cửa phòng ký túc xá của Nhan Diệc Thần.

Không chờ anh mở miệng, tôi liền nhào vào ngực anh, dùng hết sức lực ôm anh.

Tim anh đập rất nhanh, thậm chí hơi điếc tai, mạnh đến trái tim tôi cũng có chút đau.

"Anh đừng nói chuyện, nghe em nói." Tôi ra đòn phủ đầu.

"Em thừa nhận, ngày từ đầu tỏ tình với anh, đúng là bởi vì muốn anh giúp em làm thí nghiệm viết luận văn. Nhưng vì sau không biết tại sao, em lại luôn nghĩ đến anh."

"Em càng ngày càng chú ý đến anh, muốn tìm anh, nhưng anh cứ xa lánh em, từ chối em, không để ý đến em, khiến em cảm thấy rất mất mát. Nhìn anh cứ bận lại bận, em vừa khổ sở vừa bực bội, cho nên trong cơn tức giận nói chia tay."

"Nhưng thấy anh và nữ sinh khách lên lớp cùng nhau, lại đi lầu hai ăn cơm, còn xin đồ uống cho cậu ta, em liền tức giận không có chỗ phát tiết. Anh còn chưa đi lầu hai ăn cơm với em, anh cũng chưa mời em uống nước!"

"Đêm hôm đó anh đồng ý với em sẽ không nhanh như vậy thích người khác, em vậy mà vui vẻ nhún nhảy. Khi đó em liền quyết định, phải theo đuổi anh, phải ở cùng anh."

"Nhan Diệc Thần, xin lỗi, đừng tức giận được không?"

Thời gian dường như dừng lại, anh trầm mặc rất lâu.

"Em biết tại sao anh lại cùng nữ sinh kia ăn cơm không?" Giọng nói của anh đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu tôi.

Tôi liều mạng lắc đầu, "Em không cần biết, đã sớm không muốn biết. Bây giờ em chỉ cần anh tha thứ cho em, có được không?"

Nhan Diệc Thần đột nhiên vùi đầu vào hõm cổ tôi, cánh tay vòng qua người tôi, nói: "Bởi vì lúc tinh chế ra than hoạt tính cho em, phòng thí nghiệm của lớp chúng ta chật ních, liền tìm cậu ta cho mượn tạm phòng thí nghiệm."

Anh dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Anh chỉ trả lại nhân tình."

Nước mắt của tôi đột nhiên không nghe theo sai khiến rơi xuống, ôm anh càng chặt hơn.

Anh dùng tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, nói: "Chu Tiểu Hùng, thật sự không có cách nào với em."