Trong phòng khách trên lầu, cây đèn phục cổ đặt trong góc, ánh sáng vàng ấm áp yên tĩnh chiếu sáng ra một mảng phòng, sắc trời màu xám xanh ở ngoài cũng càng ngày càng sáng hơn.“Cạch” một tiếng nhẹ nhàng, ly sứ đặt ở trên mặt bàn, nước trà màu nâu nhạt sóng sách, từng gợn từng gợn loang ra.Tô Diễn hơi rũ mắt, nhìn gợn sóng trong chung trà.Ông Tô hừ một tiếng thật mạnh, chống quải trượng, bàn tay vuốt ve cái đầu rồng tinh xảo được khắc bên trên, bàn tay ông không ngừng nắm chặt lại, hiển nhiên là ông Tô đang rất tức giận.“Chuyện lớn như vậy mà mày cũng dám gạt cả nhà.” ông Tô cầm quải trượng gõ gõ xuống sàn nhà: “Chuyện kia mày gạt cả nhà, chuyện An An có thai mày lại gạt gia đình, có phải là đợi chắt trai đầy tháng rồi mày mới nói cho ông không? Mày tin ông cho mày lăn vào từ đường quỳ không?”Nhuế Như Thị nhấp một ngụm trà rồi nhìn con trai ruột của mình.Tô Diễn khoác một chiếc áo tắm dài, dây lưng được buộc rời rạc, tóc đen hơi vểnh ra vểnh vào, anh đứng tựa vào tường, đôi chân dài giao nhau, trong tư thế lộ ra vẻ lười biếng.Ừ, cũng chỉ có Tô An mới có thể làm con trai bà nhíu mày, ông Tô cũng không làm được thế.“Con quên.” Tô Diễn bình tĩnh mở miệng trả lời.Anh thật sự là quên mất.Chuyện Tô An mang thai ảnh hưởng tới anh quá lớn, anh chỉ lo sắp xếp cho Tô An kiểm tra sức khỏe, đã hoàn toàn quên mất phải thông báo cho mấy vị lãnh đạo trong nhà.“Mày-----” Ông Tô vừa nghe, một hơi trực tiếp nghẹn ở cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong, sau đó ông không tự chủ được mà cao giọng hô: “Mày còn có thể quên được? Chuyện lớn như vậy mà mày cũng quên được?”“Mày nói xem, còn có chuyện gì là mày không thể quên?”Tô Diễn: “......”Buông xuống hai tay đang khoanh trước ngực, Tô Diễn hỏi Nhuế Như Thị đang xem kịch ở một bên: “Mẹ, sao mọi người về đây?”Nhuế Như Thị buông chung trà ở trong tay, chén sứ chạm nhẹ lên đế lót phát ra một tiếng vang thanh thúy, trả lời: “Ngồi máy bay suốt đêm tới.”“Thôi, không đùa con nữa.” Nhuế Như Thị nói tiếp: “Là ông Hứa.

Buổi sáng con mang An An đi kiểm tra, ông Hứa cũng đúng lúc ở đó, nghe cháu trai nhà bọn họ báo cáo lại nên nhanh chóng gọi điện thoại chúc mừng ông nội con.

Chúng ta thì đâu biết chuyện, ông con vừa nghe liền tức giận tới không ngồi yên được.”Thật ra tình huống lúc ấy là ông Tô ngoài mặt thì ha ha cười nói khách sáo với ông Hứa, nhưng dưới đáy lòng thật ra đã sớm mắng Tô Diễn cả trăm lần.“Ông nội còn nhất định muốn tới đây, ba con trao đổi với người bên công ty hàng không bên này một chút, mượn đường băng bên này để hạ cánh.” Nhuế Như Thị dăm ba câu đã giải thích rõ ràng.

Chưa nói ông Tô vừa nghe được An An có thai liền kích động làm rơi vỡ luôn chiếc bình hoa bảo bối mà ông đã cất giữ nhiều năm, trên đường tới đây còn phấn chấn mà đeo kính viễn thị ôm Ipad chọn quà cho Tô An.“Ông nội, ông đi nghỉ trước đi ạ.”Từ nước Mỹ tới đây, ngồi phi cơ tư nhân cũng phải mười mấy giờ, bay một thời gian dài như vậy, nhất định là ông Tô đã rất mệt rồi.“Ông chờ An An dậy rồi mới nghỉ.” Ông Tô cậy mạnh nói.Tô Diễn nhắm mắt lại nói dối: “Hiện tại em ấy mang thai, tương đối thích ngủ, có thể phải trưa mới tỉnh ạ.”“An An mang thai bao lâu rồi?” Ông Tô lại quan tâm hỏi.


Thật ra ông đã sớm nghe ông Hứa nói rồi nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi.“Được bốn tuần, hơn một tháng ạ.”Nhuế Như Thị nghe thấy liền gật gật đầu, nói: “Tính thời gian cũng không chênh lệch lắm, ba, ba nhanh đi nghỉ đi ạ, đợi ba nghỉ ngơi xong rồi thì chắc là An An cũng tỉnh.

Lúc đó nói chuyện cũng không muộn ạ.”Dưới sự khuyên bảo của Nhuế Như Thị, ông Tô cuối cùng cũng đi nghỉ ngơi.Đợi sau khi ông Tô đi nghỉ rồi, Nhuế Như Thị lại tinh thần phấn chấn mà xuống dưới lầu xem Tô Bảo, để lại Tô Hoàn cùng với Tô Diễn ở trên lầu.“Tâm sự không?” Tô Hoàn hỏi.Tô Diễn gật gật đầu, hô một tiếng: “Ba.”Tô Hoàn đẩy ra cửa sổ sát đất rồi đi ra ngoài.Gió buổi sáng mang theo cảm giác tươi mát của mùa xuân, nơi xa có một đàn bồ câu trắng bay xung quanh những tòa nhà cao tầng, bầu trời xanh thẳm mênh mông vô bờ, các đám mây bay ở tầng cao rất cao.Tô Diễn nhẹ nhàng đóng lại cửa sổ sát đất, nhìn Tô Hoàn đứng thẳng lưng trước mặt, trong giây lát cũng không mở miệng nói.Năm tháng không để lại bất kỳ dấu vết gì trên người Tô Hoàn, ông nhìn qua có vẻ cực kỳ trẻ tuổi, không hề giống với người đã làm ông một chút nào, rong ruổi trên thị trường tư bản lâu vậy rồi, ông luôn làm cho người khác cảm giác đoán không ra, thâm thúy mà lại sâu xa.Anh không thể tưởng được là Tô Hoàn sẽ tâm sự với anh.“Cứ luôn cảm thấy con vẫn là một đứa trẻ.” Tô Hoàn quay đầu lại, đưa mắt nhìn Tô Diễn, ông rút ra một điếu thuốc từ trong bao, điếu thuốc vòng qua ngón tay, quay về hướng Tô Diễn.Tô Diễn rũ mắt, nhìn điếu thuốc trên tay Tô Hoàn.“Hút một điếu với ba?” Tô Hoàn hỏi.Tô Diễn nhận lấy.“Tách” một tiếng, chiếc bật lửa phục cổ được đánh lửa, ngọn lửa màu xanh làm nhanh chóng đốt điếu thuốc.

Rất nhanh, làm khói màu xanh nhạt tiêu tán trong không khí, hương vị của nicotin thoảng qua cùng với làn gió mát lạnh, cũng nhanh chóng tan đi.“Mẹ có biết ba lại hút thuốc không?”“Suỵt” Tô Hoàn búng búng điếu thuốc: “Mẹ con mà biết chắc ba còn có thể đứng ở đây?” Ông quay đầu lại, nhìn Tô Diễn đang cúi đầu hút thuốc, Tô Hoàn liền im lặng mà nở nụ cười.Tuy nói Tô Diễn là con trai ruột của ông nhưng ông vẫn luôn cảm thấy Tô Diễn là quá lạnh lùng, lý trí, quá mức lạnh nhạt, điềm nhiên.

Ngồi lên vị trí kia, thật ra áp lực lớn tới mức người bình thường không cách nào tưởng tượng ra, ông sợ tâm lý của Tô Diễn xảy ra vấn đề, xảy ra vấn đề rồi lại không có được một cách để phát tiết.


Ông vì áp lực quá lớn mà nghiện thuốc lá, nhưng Tô Diễn lại giống như một cỗ máy, lúc nào cũng tuần hoàn theo quy tắc, làm việc theo quy củ.Sau đó nó cưới Tô An, cũng coi như dỡ xuống một cọc tâm sự của ông, Tô An thận trọng, có Tô An chăm sóc nó, ông cũng yên tâm.

Chỉ là sau đó…...nó vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ.Lại thời gian sau, Tô An đột nhiên rời đi, lúc ông gặp được Tô Diễn ở trên thương trường, ông cảm thấy nó không có Tô An liền giống như một con thú đang đau khổ, để lộ ra móng vuốt sắc nhọn, không biết thu liễm.

Đoạn thời gian đó, Tô Diễn xử lý không ít người, cũng tạo ra không ít địch.“Trước kia ba luôn cảm thấy con vẫn là một đứa trẻ chưa lớn lên.” Tô Hoàn nói tiếp: “Nháy mắt một cái, Tô Bảo đã ba tuổi rồi.”Tô Diễn rít một hơi thuốc, hai mắt híp nhẹ.“Làm cha có cảm giác gì không?”Hai cha con đều không phải là người giỏi biểu đạt cảm tình, hai người cứ im lặng hút thuốc như vậy, vậy mà không khí lại có chút ấm áp.Tô Diễn rít thêm một hơi, hỏi lại: “Ba thì sao, lúc trước tâm tình của ba thế nào?”“Hả? Rất sảng khoái, rất có cảm giác thành tựu.” Tô Hoàn nhìn Tô Diễn, tiếp tục nói: “Nhưng lúc đó mẹ con đang bận lưu diễn thế giới, có con là ngoài ý muốn.

Hôm biết mình mang thai, mẹ con liền đứng ngồi không yên, cứ một hồi lại uống một ngụm nước, ba cho rằng bà ấy không cần con, kết quả tới buổi tối bà ấy lại vứt hết tất cả giày cao gót của mình đi, để chân trần nhảy chân sao, sau đó vui vẻ phấn khởi đi ăn cơm.”“Sau đó thì, con sinh ra, chậm rãi lớn lên……” Tô Hoàn chậm rãi nói, giọng ông rất đặc sắc.Cái gọi là trưởng thành, bao gồm cả sinh lý và tâm lý, đối với một người đàn ông thì tâm trí thành thục là tiền đề quyết sách, khi đối mặt với các loại ích lợi, nghĩ tới vợ tới con thì mới có thể giữ vững được cán cân trong lòng mình.Tô Diễn rũ mắt nhìn ánh lửa sáng rồi lại tối trên đầu ngón tay mình, hút tới hơi cuối cùng, anh dúi điếu thuốc rồi mở miệng nói: “Trước kia con luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.”Một quý rồi một quý, anh cứ tiếp tục làm việc, bay đi các nơi trên thế giới để mở họp, nghe báo cáo, bốn mùa luân hồi vĩnh viễn không ngừng nghỉ.“Hiện tại thì sao?”“Con hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút”Chậm thêm chút nữa, lại chậm thêm một chút, để anh có thể ở bên cạnh Tô An, đi qua những con đường cô đã đi, thử xem tất cả những chuyện cô thích, làm tất cả những chuyện cô muốn làm, bảo vệ cô, chăm sóc cô, chờ sinh xong em bé lại ở bên cạnh Tô An nhìn con gái chậm rãi lớn lên.Kết hôn cũng không phải vì sinh con trai con gái nối dõi tông đường, kết hôn cũng không phải một bên nhân nhượng một bên khác, một người không có mấu chốt, không có nguyên tắc mà chăm sóc người còn lại.Nếu lựa chọn ở bên nhau thì chính là chăm sóc, nâng đỡ lẫn nhau.Năm tháng quá dài, thời gian quá mức yên tĩnh, tất cả phong cảnh trên thế gian, rồi sẽ có một ngày ngắm nhìn hết, dù cho đi qua hết các danh lam thắng cảnh, anh cũng sẽ chỉ nhớ nhung tòa núi non thấp bé ở Giang Nam kia.Nơi đây sơn thủy giao nhau, tất cả những cuộc gặp mặt, từ hiểu nhau tới bên nhau, đều là nghiêm túc.Cô hóa thành sự mềm mại của đất trời (*), cùng anh đi xem hết tất cả núi sông, không cấn sinh tử, ích lợi, chỉ mong cô sống lâu trăm tuổi.(*) Câu gốc là “Cô hóa Cửu Châu nhiễu chỉ nhu”, Cửu châu là tên gọi chung 9 khu vực hành chính ngày xưa của Trung Quốc, là một tên gọi khác của “Trung Quốc”.“Con trai ba thật sự trưởng thành rồi” Giọng nói của Tô Hoàn lộ ra sự vui mừng, ông vỗ vỗ bả vai của Tô Diễn rồi nói: “Khoan đi vào đã, mũi của mẹ con linh lắm, mùi thuốc chưa tan đi hết đâu”Khóe miệng Tô Diễn giật giật, tiếp tục đứng trên ban công với Tô Hoàn, đề tài nói chuyện của hai cha con dần dần về tới sự thay đổi thất thường gần đây trên thương trường.Buổi sáng hôm nay sáng sủa, mấy tiếng sau đã đột nhiên trở nên ảm đạm, có sự se lạnh của đầu mùa xuân.Lúc Tô An tỉnh lại, cô thoải mái dễ chịu mà vươn vai duỗi eo một cái.Tô Diễn đang thay quần áo, cúc áo sơ mi của anh được cài lên tận cùng, kết hầu gợi cảm nhô lên nửa che nửa lộ.


Cảm nhận được động tĩnh của người trên giường, Tô Diễn dừng lại việc cài cúc áo.“Tỉnh rồi?”Tô An nằm trên gối nghiêng đầu qua, cô nâng tay lên, ngón trỏ ngoắc một cái, nói: “Lại đây”Tô Diễn đi qua, quỳ một gối trên tấm đệm mềm mại, một chân khác chống ở trên sàn nhà, ngón tay xuyên qua sợi tóc mềm mại mang theo hương chanh của Tô An.Tô An nắm lấy cúc áo mà Tô Diễn chưa cài xong, cô cài lên cho anh, yết hầu gợi cảm của anh lập tức được che khuất một nửa.

Sau đó cô kéo cổ anh xuống, chóp mũi của Tô An dán lấy áo sơ mi được ủi không có một tí nếp gấp của anh, ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt.“Anh hút thuốc?” Đầu ngón tay của Tô An đặt lên yết hầu của Tô Diễn, cô hỏi.“Ừ”Môi của anh mỏng, hình dáng môi rất đẹp, chỉ cần hơi mím một chút thì sẽ lập tức có cảm giác cấm dục.Tô An hôn lên môi anh.

Trong một giây hai cánh môi chạm nhau, cô rõ ràng cảm giác được Tô Diễn cứng lại một chút.Tô Diễn vừa mới hút thuốc, Tô An đang mang thai, anh không muốn để cho cô tiếp xúc tới vị thuốc lá, ngửa cổ, giống như là muốn tránh khỏi đôi môi đỏ mọng của cô.

Nhưng mà Tô An đè cổ anh xuống, không cho anh lùi ra.Đầu lưỡi mềm mại của Tô An liếm cánh môi mím chặt của anh, lưu luyến một cái rồi mới hỏi: “Về sau còn hút thuốc nữa không?”Hút một lần, hôn anh một lần.

Trừ phi anh nỡ để vợ cùng với con anh cùng nhau ngửi khói thuốc.Tô Diễn vùi đầu vào chiếc cổ ấm áp của cổ, mút mút phần da ở cạnh cô rồi nói: “Ông nội với ba mẹ đều tới đây rồi.Tô An: ???“Khi nào?”“Sáng nay”“Sao anh lại không gọi em dậy……” Tô An nghĩ lại, cảm thấy cho dù là anh có hô hào đi chăng nữa thì có khi cô cũng không dậy, ngủ giống như là Cư Cư.Tô Diễn đứng dậy, khoác lên áo khoác âu phục, nhìn Tô An vội vàng muốn đứng dậy rồi nói: “Ông nội đang nghỉ ngơi rồi, không vội”Ông Tô đã lớn tuổi, ngủ sâu, ngủ một giấc tới tận buổi chiều, lúc tỉnh lại còn thần thanh khí sảng, vừa xuống lầu liền đi tìm Tô An.Tô An đang ôm Cư Cư, vừa nhìn Tô Bảo vẽ tranh, vừa câu được câu không nói chuyện cùng Nhuế Như Thị.Vừa thấy ông Tô đi vào, Tô An liền vội vội vàng vàng đứng lên.“Ngồi đi, ngồi đi” Ông Tô cũng vội vàng nói.Tô An chậm rãi thu lại bàn tay đang chống lên thảm của mình, ôm Cư Cư chân ngắn, hơi có chút không được tự nhiên.Corgi dễ dàng rụng lông nên phòng khách có chút bám lông, trên quần áo Tô An cũng dính mấy cọng.Ông Tô đánh giá Tô An, thấy sắc mặt của cô hồng nhuận thì mới yên tâm, tầm mắt rơi xuống con chó lông xù xù trên đùi Tô An, ông hỏi: “Mới nuôi à?”“Dạ không”“Vậy sao đợt ăn tết không thấy mấy đứa dẫn về?” Ông Tô hỏi giống như là đang tra hộ khẩu.“Không có phương tiện ạ, nên bọn cháu gửi nó trong tiệm pet luôn”Ông Tô cũng gật gật đầu, nói: “Cũng phải”Sau đó ông thoáng nhìn thấy mấy cọng lông dính trên góc áo của Tô An, ông Tô lập tức nổi sung: “Cháu đang mang thai, sao lại nuôi chó thế này.


Tô Diễn đâu, bảo nó ra đây, thật là”“Tô Diễn đang đi họp rồi ạ” Tô An giải vây cho Tô Diễn.“Họp quan trọng hơn hay là vợ con quan trọng hơn?” Ông Tô tuổi càng lớn càng không nói lý.Tô An: “......”Nhắm mắt lại, cô trả lời ông: “Họp quan trọng ạ”Cô còn trông cậy vào anh kiếm tiền mua sữa bột mà, đương nhiên là họp quan trọng hơn.

Hơn nữa nếu Tô Diễn mà không quay về làm việc thì phỏng chừng là bên kia sẽ loạn hết cả lên.Ông Tô không nói gì nữa, quay sang trêu đùa Tô Bảo, nhưng vẫn không yên tâm mà nói một câu: “Mang thai không thể nuôi chó mà? Con đó gọi là gì, trùng cong gì gì đó, ngày mai để ông dẫn con chó này về cho, ông giúp con nuôi, nếu không con về với ông đi, Tô Diễn nó không chăm sóc con tốt được.”Nhuế Như Thị cúi đầu nhịn cười.Tô Bảo đang vẽ tranh nghe xong liền ném cây bút chì màu sắc rực rỡ trong tay xuống, ôm chầm lấy Cư Cư, xoa xoa lỗ tai lớn của nó rồi kiên định nói: “Không muốn!”“Tô Bảo trở về với cụ đi”Tô An vuốt vuốt cái đầu to của Cư Cư, nói: “Có thể nuôi chó ạ, nó có tẩy giun định kỳ mà ông, hơn nữa nó rất ngoan, sẽ không cắn người ạ”Nhuế Như Thị cũng vội vàng hòa giải, nói: “Ba, ba để cho An An nuôi đi, ba muốn dẫn Cư Cư về nhưng nó còn không muốn về với ba mà.”Ông Tô bị con dâu của mình nghẹn một chút, đi một vòng rồi không yên tâm mà hỏi lại: “Đã kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ chưa? Đợi lát nữa gọi điện thoại cho bác sĩ Hứa lại đây khám cho con một chút nhé?”“Ba, ba cũng quá không tin cháu của ba, sáng sớm Tô Diễn đã dẫn An An đi kiểm tra một lần rồi ạ”“Ba biết nó mang An An đi kiểm tra rồi, nhưng ba đây không phải là không yên tâm sao” Ông Tô vừa nghe liền trợn tròn đôi mắt.Một buổi trưa, ông Tô ôm Tô Bảo, hỏi han ân cần Tô An, Tô An thì có chút ăn không tiêu.

Tô Diễn vừa về tới, Tô An sợ ông Tô lại nhắc tới chuyện muốn mang cô đi làm kiểm tra một lần nên liền hóa thân thành cái đuôi nhỏ của Tô Diễn, thế chỗ của Tô Bảo.Tô Diễn đi phòng sách, cô cũng theo tới phòng đọc sách, Tô Diễn đi thay quần áo, cô cũng theo vào phòng thay đồ.Trong phòng thay đồ, cửa gỗ màu nâu đậm bị kéo ra, lộ ra một loạt áo swo mi được treo chỉnh tề gọn gàng ở bên trong.Tô Diễn cởi cúc áo, nhìn Tô An ở bên cạnh: “Hôm nay em làm sao vậy?”“Cái gì?”“Dính anh thế”Tô An: “......”Còn không phải là sợ ông Tô xách cô đi kiểm tra sao.“Ông nội anh cảm thấy anh rất khốn kiếp”“Anh không khốn kiếp thì làm sao em mang thai”“Em là nói ông anh cảm thấy cháu đích tôn của mình không đáng tin cậy, cho nên muốn đích thân dẫn em đi kiểm tra.”Cởi ra nút áo cuối cùng, phần sống lưng duỗi thẳng, áo sơ mi chảy xuống vai.

Anh cởi áo sơ mi ra, Tô Diễn để nửa người trên trần trụi, ngoắc ngón tay với Tô An.Vòng eo của anh săn chắc, đường nhân ngư biến mất ở trong lưng quần, trên bụng nhỏ không hề có chút mỡ thừa nào.Tô An vừa lại gần anh thì lập tức bị anh kéo vào trong ngực, dán lên phần ngực trần trụi của anh.Tô Diễn khẽ cắn cánh môi no đủ đỏ rực của Tô An, một tay Tô Diễn để sau tai của cô, một tay với vào ngăn tủ lấy áo sơ mi: “Đợi lát nữa đi ra ngoài ăn, ăn cay không?”Tô An đưa đầu ngón tay vuốt ve ngực của Tô Diễn, gọi một tiếng: “Chồng ơi”Bàn tay đang cởi cúc áo sơ mi của Tô Diễn lập tức dừng lại, hai mắt tối xuống, anh nói: “Đừng đùa”“Em không đùa mà” Tô An bày ra vẻ mặt vô tội.Tô Diễn gật gật đầu, anh đè Tô An lên trên cánh tủ, chân dài chen vào giữa hai chân của cô, thấp giọng hỏi: “Em cảm nhận được không?”.