Nếu là trước đây, khi hắn mới hoàn thành học được kỹ năng hắn sẽ ngay lập tức bước vào trong trò chơi.

Nhưng hiện tại thì không, hắn muốn tận hưởng cảm giác này lâu thêm chút nữa, mất nhiều tháng như vậy hắn mới có cảm giác thoát ra khỏi thế giới mạt thế trong trí nhớ của hắn.

Còn vài ngày nữa sẽ tới Tết nguyên đán, hắn muốn được cảm nhận nó thêm mấy ngày.
Cứ thời gian cứ thế trôi qua, hắn dường như đã quên mất mục tiêu ban đầu từ năm hắn 5 tuổi, mà dường như trở lại thành một đứa học sinh cấp 3 bình thường.

Những trải nghiệm này có thể sẽ để hắn quên đi mục tiêu mà chỉ đắm chìm trong thế giới hòa bình này, cũng có thể khiến hắn có thêm động lực hơn để hắn tiếp tục bảo vệ chính thế giới này.
"Chào hai bác, Tô Vũ có nhà không ạ?"
"Gia đình anh Sở đến rồi à, Tô Vũ đang trên lầu cháu lên chơi với nó đi"
"Dạ cháu chào hai bác"
Hôm nay là ngày Tết nguyên đán, Gia đình Nhật Nam lại tới nhà Tô Vũ chơi như thường lệ.

Hai gia đình quan hệ vô cùng tốt, trong nhiều chuyện làm ăn thường xuyên hợp tác và chiếu cố lẫn nhau.

Quan hệ của hai nhà họ từ trước đến nay vẫn vô cùng tốt, kể cả khi trò chơi phủ xuống thì cha mẹ Nhật Nam cũng thường chiếu cố mẹ của Tô Vũ.
"Tô Vũ, ta mang quà đến cho ngươi đây"
"Quà gì đấy?"
Tô Vũ cũng hơi tò mò rốt cục là Nhật Nam hắn tặng quà gì, nó được đặt trong một cái hộp màu đỏ, trong có vẻ rất cầu kỳ và bắt mắt.

Tô Vũ mở ra thì hóa ra đó là một cái áo khoác màu đỏ, chắc là chuẩn bị đến hè, Nhật Nam nghĩ đến tặng hắn một cái áo đỏ để tránh nắng, nhưng mà hình như màu này có chút nổi thì phải.
"Cảm ơn ngươi Nhật Nam"

"Không có gì, ta thấy ngươi dạo này đi học đầy đủ.

Muốn tặng ngươi một cái áo để khi ngươi lại cúp tiết ai cũng sẽ nhận ra thôi"
"À thì ra là vậy, ta cũng có quà tặng ngươi đây"
Giờ đến lượt Nhật Nam hắn trở nên tò mò rốt cục là Tô Vũ tặng hắn cái gì.

Nó cũng được đặt trong một cái hộp màu đỏ, nhưng trong nhỏ hơn của Nhật Nam nhiều.

Để ở trong đó là một hộp thuốc bổ não và một hộp thuốc bổ máu.
"Ta sợ tiếp tục đánh ngươi sẽ chết nên mua cho ngươi 2 lọ thuốc, nhớ uống đều đều nhé, bạn thân"
"Ha ha ha"
Sau một hồi xỏ xiên nhau, Nhật Nam kéo hắn đi chơi với đám bạn trong lớp.

Hôm nay cả lớp tổ chức một buổi party nhỏ, mà Nhật Nam là người đại diện chi trả hết tất cả.

Trong mấy tháng làm lớp trưởng, không thể không nói tới khả năng lung lạc nhân tâm của Nhật Nam đúng là rất tốt.

Đối xử với mọi người cũng rất gần gũi, đối với ai cũng vui cười niềm nở, được mọi người yêu thích cũng là điều hiển nhiên.
"Con với Nhất Nam đi chơi với bạn, ba mẹ cũng đừng đợi chúng con"
"Đi đi, đi đi Tết là phải đi chơi chứ.

Các con cứ chơi thoải mái đi"
Xin phép bố mẹ của Nhật Nam và Tô Vũ xong, bọn hắn bắt xe đến địa điểm tụ họp cũng không phải là một nhà hàng cao cấp gì, mà với bọn hắn đi đâu cũng như nhau, trong dịp tết được vui chơi với nhau là đủ rồi.

"Tô Vũ, nâng chén.

Hôm nay chúng ta không say không về"
"Ngươi uống nước ngọt cũng say được sao?"
"Say là ở trong lòng, chứ không phải cứ uống rượu mới say.

Ngươi còn trẻ không hiểu những đạo lý này cũng đúng.

Giống như ta chỉ cần thấy Vân Nhi thì ta đã say rồi.

"
"....."
Là Tết, là tết, là tết.

Tô Vũ lẩm nhẩm trong đầu để kiểm soát cơn tức giận của mình, nắm đấm của hắn đã lâu rồi chưa được nhiễm huyết, cảm giác cánh tay từng đợt rạo rực xem ra đang đói khát khó nhịn, xem ra nó đang rất nhớ máu của Nhật Nam.


Sau lễ Tết nguyên đán này phải cho Sở Nhật Nam một trận mới được.
"Tô Vũ"
Lúc này lại là Lý Uyển Nhi đi đến, trên tay cũng đang cầm một ly nước ngọt.

Cũng không biết dạo này thịnh hành xu hướng gì, sao mấy người trẻ bây giờ ai cũng cầm trên tay ly nước ngọt mà cảm giác không khác gì ly bia, đi đứng cũng lảo đảo mà còn đi chúc bàn này đến bàn khác.
"Ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải trả lời thật lòng cho ta "
"Có chuyện gì? Ngươi hỏi đi "
"Ngươi rất ghét ta sao?"
"Sao ta lại ghét ngươi, ngươi xinh đẹp lung linh như vậy thì ai mà ghét ngươi được đúng không?"
"Vậy sao lúc nào đi chơi ngươi lúc nào cũng né tránh ta"
Trong đầu hắn chợt xẹt qua hình ảnh mấy năm sau Lý Uyển Nhi nở nụ cười quỷ dị vừa cầm thứ một cánh tay như tay người ngồi đút cho đám dạ quỷ, tay kia thì cầm một cái đùi ngồi lắc lư chơi đùa.

Nhưng mà cũng không thể nói là vì ngươi là người quái dị thích chơi với quỷ được.
"À tại vì ta ít tiếp xúc người ngoài, bình thướng cũng chơi với Nhật Nam thôi, mà lại lần đầu ta thấy có người xinh đẹp như vậy nên có hơi mất tự nhiên"
"Ha ha ha, hóa ra là vậy.

Vậy thì ta sẽ tha thứ cho ngươi"
Tô Vũ lúc này đang suy nghĩ trong đầu, hắn đã làm gì sai với Lý Uyển Nhi mà cần tha thứ? Hình như cũng không có thì phải, mà thôi kệ dù sao cũng đã qua cửa ải này rồi.
"Mà Uyển Nhi, ngươi có sở thích gì đặc biệt không? Ta nói ví dụ như là thích xem phim ma trước khi ngủ, thích xem phim kinh dị mỗi khi ăn cớm đại loại những thể loại đó"
"Ta làm sao đi xem những thể loại đó, ta chỉ bình thường thích đọc mấy bộ truyện linh dị thôi"
"Không lẽ ta nhầm?"
"Ngươi nhầm cái gì?"
"À không có gì, ta nghĩ ngươi đẹp như thiên thần nên nghĩ ngươi có sở thích khác người không thôi"
"Lần sau đi chơi nhớ không được tránh ta đấy, ta qua bàn khác đây"
Tô Vũ trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ, "Hắc phù thủy" thực chất là chị em sinh đôi với Lý Uyển Nhi sao, hay là do tận thế làm cho Uyển Nhi bị ảnh hưởng nên tâm lý mới vặn vẹo như vậy.

Cũng có một số người rất bình thường nhưng khi gặp cú sốc cực mạnh gây nên biến đỏi, Lý Uyển Nhi cũng có thể là một trường hợp đó cũng không biết chừng.

Thôi vậy, dù sao cũng không ảnh hưởng đến hắn.

"Tô Vũ"
Lại có thêm mấy bạn học đến tìm hắn, bọn họ đều là những người học chung với hắn hồi học cấp hai, hiện tại cũng được xếp học chung một lớp với hắn.
"Chúng ta xin lỗi ngươi, bọn ta lúc trước cấp hai thường xuyên nói xấu sau lưng ngươi.

Nghe lớp trưởng nói thực ra ngươi là thiên tài, cúp học cũng chỉ là thấy đi học quá dễ mà thôi "
Đúng là không ngờ được Sở Nhật Nam lại có uy vọng lớn đến như vậy trong lớp, mọi người trong lớp đều tin theo lời hắn.

Xem ra hắn nói là sẽ thôn tính cái lớp này cũng không phải nói chơi mà thực sự làm được.
"Cũng không có gì, chúng ta là bạn học với nhau lâu như vậy cũng biết tính ta.

Cũng không cần xin lỗi"
"Ha ha, cảm ơn người Tô Vũ"
Một buổi tiệc party nhỏ cũng bình yên kết thúc, mọi người cũng chia tay nhau rời khỏi bữa tiệc để về nhà.
"Tô Vũ, chúng ta đi ngắm pháo bông thôi "
"Được, đi thôi"
Cả bọn quyết định đi ngắm dạo phố, chơi các trò chơi dân gian, ngắm pháo hoa, không khí lúc này tràn ngập sự vui tươi.

Tiếng cười, tiếng nói chuyện vang vọng khắp nơi mang lại cảm giác ấm áp, vui tươi.
Mà từng tiếng pháo vang lên với Tô Vũ lại là một cảm giác khác,từng tiếng như là chuông báo thức.

Báo hiệu rằng thời gian lại gần hơn một năm nữa trước khi thảm họa đó ập đến, vậy là còn 2 năm thời gian để hắn chuẩn bị nữa mà thôi..