Hắn ôm thiếu nữ trong ngực đi ra khỏi giáo đường. Ngay sau khi hắn đi ra, tòa giáo đường bị dị năng tàn phá sụp đổ. Đám bồ câu trắng bị dọa sợ, bay lên trời. Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, người đàn ông nửa người đẫm máu, hắn chậm rãi đi ra, sau lưng là cảnh tượng đổ nát giống như ác quỷ, thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt hắn lại vô cùng dịu dàng, cưng chiều.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nằm trong lòng Lục Thời Minh, ngửi được mùi hương thanh mát quen thuộc trên người hắn, cô vô thức duỗi hai tay ôm chặt cổ hắn.

Nghê Dương và Tiêu Trệ chờ ở bên ngoài, nhìn thấy hai người hoàn hảo không chút tổn hại đi ra, cuối cùng trên mặt mới lộ ra ý cười.

"Nhuyễn Nhuyễn không sao chứ?"

"Ừm."

Lục Thời Minh thoáng ngước mắt, nhìn đám dị năng giả kéo đến. Bọn họ đều thấy được sức mạnh kinh khủng vừa rồi. Sức mạnh sánh với trời đất, dường như vạn vật trên thế giới này sẽ tan thành tro bụi, mà kẻ gây ra chính là tên đàn ông xem chừng như tay trói gà không chặt trước mặt này.

Sau lưng hắn có một dây leo nhỏ, trên dây leo treo một chiếc rìu. Dây leo ân cần, nịnh nọt cất rìu vào trong balo của hắn.

Hắn rũ mắt, tóc đen rủ xuống, thoạt nhìn giống như một tên yếu ớt, đâu còn khí thế dời sông lấp biển vừa rồi.

Đối mặt với loại người giả tạo này, tất cả dị năng giả đồng loạt nổi dậy.

"Anh, chính anh là người đã giết nữ thần..."

Bởi vì sợ nên dị năng giả này lắp ba lắp bắp chẳng hỏi được cả câu hoàn chỉnh.

Lục Thời Minh nhíu mày, khẽ xùy một tiếng. Hai mắt đen nháy lạnh thấu xương như đao, mang theo sự mỉa mai rõ ràng. Nhìn thấy biểu cảm của Lục Thời Minh, dị năng giả kia nổi giận nhưng vì sợ hãi nên không dám xông lên. Trong tận thế, kẻ mạnh làm vua. Dù cho kẻ mạnh này làm ra chuyện khiến người khác phẫn nộ nhưng bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhưng chuyện liên quan đến nữ thần, cho dù phải đối mặt với cái chết cũng không thể để nữ thần bị tên này vấy bẩn!

Các dị năng giả dần tụ lại, vây đám người Lục Thời Minh lại.

"Thưa nữ thần đáng kính, chúng tôi xin báo thù cho người!" Các dị năng giả đầy căm phẫn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác từ trong lòng Lục Thời Minh ló đầu ra. Khuôn mặt trắng nõn kia còn xinh đẹp, diễm lệ hơn cả bức tượng nữ thần trong lâu đài. Dù diễm lệ nhưng lông mày, khóe mắt vẫn còn nét ngây thơ, đơn thuần.

Các dị năng giả sững sờ nhìn gương mặt quen thuộc kia, tất cả đều không hẹn mà cùng đều ngừng tấn công. Tuy nhiên Lục Thời Minh lại chẳng tốt tính như vậy.

Người cản đường hắn, giết là phải.

Hắn nheo mắt, dây leo sau lưng há cái miệng lớn như vực sâu, muốn đánh chén một bữa no nê. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng dán lên mặt Lục Thời Minh một đóa hoa, thấy hắn bình tĩnh lại, lúc này mới giãy giụa xuống đất. Mái tóc dài đen óng của thiếu nữ tung bay, cơn gió thổi qua để lộ khuôn mặt giống nữ thần đến chín phần của cô.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay, nơi đầu ngón tay lại xuất hiện một đóa hoa nhỏ. Sau đó,  cô vung tay, từng đóa từng đóa hoa trắng xinh đẹp phủ kín trời, rơi xuống. Hoa trắng vương trên người, mỏng manh tựa làn sương, mềm mại như bông gòn.

Tâm trạng nôn nóng của các dị năng giả dần tiêu tan trong hương hoa nồng nàn, ngọt ngào. Họ dần bình tĩnh lại, thành kính đưa tay hứng những đóa hoa từ trên trời rơi xuống, nâng niu trong lòng bàn tay rồi quỳ xuống, giọng đầy hưng phấn.

"Là nữ thần đại nhân, thực sự là nữ thần đại nhân!"

Năm năm đã trôi qua, cơn mưa hoa này lại một lần nữa xuất hiện. Trong cảnh tận thế tan hoang này, tâm hồn mọi người cuối cùng cũng đã được cứu rỗi. 

Vị thần của bọn họ đã không bỏ rơi bọn họ.

Nữ thần còn sống, hy vọng nơi tận thế vẫn còn.

Cơn mưa hoa đầu tiên vào năm năm trước đã cứu toàn nhân loại. Cơn mưa hoa thứ hai sau năm năm đã cứu cả tận thế

....

La Hằng và Cung Quý đã chết, bốn khu sinh tồn lớn chỉ còn lại hai người lãnh đạo là Nghê Dương và Chu Diễm. Như một lẽ đương nhiên, bọn họ tiếp nhận khu sinh tồn của La Hằng và Cung Quý.

Thấy Nghê Dương tràn đầy sức sống, mọi người mới biết được, tin đồn Nghê Dương đã biến thành Zombie là giả. Đối với chuyện này, Nghê Dương tự mình làm sáng tỏ.

"Chuyện tôi bị Zombie cắn là sự thật. Nhưng tôi không vì vậy mà biến thành Zombie, nguyên nhân là trong cơ thể tôi có kháng thể của virus Zombie."

Trên màn hình lớn, Nghê Dương mặc đồ rằn ri, tóc đuôi ngựa buộc cao lộ ra mắt phượng hẹp dài. Cô giơ cao cánh tay, trên cánh tay hiện rõ vết cắn. "Tôi đảm bảo, tận thế sắp kết thúc. Virus Zombie virus có thể phòng chống và chữa trị."

Trên màn hình, khuôn mặt người phụ nữ thon gầy kiên nghị, đôi mắt sáng lấp lánh. Quần chúng đứng trước màn hình sau khi nghe được lời tuyên bố hùng hồn của Nghê Dương, đôi mắt họ nhìn cô tràn đầy hy vọng.

Dưới sự mong đợi của tất cả mọi người, ba tháng sau, liều vắc xin chống virus zombie đầu tiên cuối cùng cũng đã hoàn thành. Nghê Dương cầm vắc xin, quay đầu nhìn những người bên cạnh một lượt. Hiện tại tiến hành lần thử nghiệm đầu tiên trên ai đây?

Lần thử nghiệm đầu tiên này chia thành hai thí nghiệm nhỏ. Thí nghiệm đầu tiên là sau khi tiêm vắc xin lên một người bình thường, thả zombie cắn người đó. Nếu như không xảy ra điều gì khác thường thì chính là thành công. Nhưng thí nghiệm này cần một người có thể gánh chịu nguy cơ biến thành zombie. Bởi nếu như vắc xin không có tác dụng thì người đó có thể sẽ trở thành zombie. Nghê Dương không xác định được liệu máu của cô có tác dụng với mọi người hay không.

Thí nghiệm thứ hai là tiêm vắc xin trực tiếp cho zombie, nếu thành công, con zombie đó sẽ giống như đám người Tiêu Trệ, trở về bình thường. Tiêu Trệ, Tiêu Bảo Bảo, Nghê Mị đã trở thành người bình thường. Thậm chí bởi vì uống máu của Nghê Dương nên trong cơ thể đã sinh ra kháng thể với virus Zombie. Bọn họ không thể làm đối tượng thí nghiệm. Nghê Dương nhất định phải tìm một người hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với máu của cô.

Chu Diễm đứng dậy, giơ tay lên, nói: "Để tôi."

Nghê Dương nhìn ánh mắt cương quyết của chàng thanh niên trước mặt, khẽ gật đầu, sau đó quay người nói với Tiêu Trệ: "Chúng ta bây giờ còn cần đi bắt một con Zombie."

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhón chân mở cửa sổ ra, nhìn thấy zombie ném đá đang ném đá ở bờ sông. Cô cố vẫy tay với nó. Zombie ném đá hí ha hí hửng chạy tới, "Vợ ơi!"

Bỗng nhiên, một chiếc rìu từ đâu bay đến, vừa lúc cắ.m vào bức tường trước mặt nó. Lực vừa chuẩn xác vừa tàn nhẫn khiến nó sởn da gáy.

"Răng rắc răng rắc..." Trên vách tường xuất hiện một khe hở thật dài. Nếu như không có điều ngoài ý muốn, chỉ cần sâu hơn một chút, tòa lâu đài sẽ sụp đổ chỉ vì một chiếc rìu nho nhỏ như vậy.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: QAQ.

Cách đó không xa, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, chậm rãi đi tới. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi nheo lại, Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức rụt cổ.

"Nhuyễn Nhuyễn, phải đi ngủ rồi."

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu, nhìn trời đang sáng bảnh.

Ban ngày tuyên dâm, ổn không vậy?

Nhìn khuôn mặt như cười như không của người đàn ông kia, hai chân Tô Nhuyễn Nhuyễn vô thức run lên. Cô nắm chặt tay Zombie ném đá, trịnh trọng nói: "Thân là một con Zombie, chẳng lẽ anh không xứng được có ước mơ sao?"

Zombie ném đá:???

Zombie ném đá còn không có kịp phản ứng đã bị người nào đó một cước đạp bay. Nó thật đáng thương, ngay cả cái gì mà mơ ước với ước mơ.

Mà tay của Tô Nhuyễn Nhuyễn còn đặt ở giữa không trung, còn chưa nói xong. Người đàn ông kia đi đến, nắm chặt tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó nhấc người cô lên. Từ trong cửa sổ,  Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Lục Thời Minh xách ra, đi về phía trước.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nức nở, "Huhuhu, em không muốn ngủ... Dạo gần đây em sợ ngủ..."

"Ồ? Không sao, nhắm mắt* lại là được." Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn, bày tỏ đàn ông đích thực phải có thận khỏe. Thứ đồ như thận này thật tốt*.

(ở đây tác giả dùng từ "泡泡" theo kiểu ngôn ngữ mạng hoặc đồng âm nhưng mình không hiểu nghĩa lắm, mọi người biết thì góp ý nha.)

Tô Nhuyễn Nhuyễn mở to mắt đầy sợ hãi, bám chặt lấy khung cửa sổ, gào khản cả giọng, "Em còn nhỏ, em còn nhỏ!"

"Không nhỏ nữa rồi." Hắn gỡ từng ngón tay của Tô Nhuyễn Nhuyễn bám trên bệ cửa sổ, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đau khổ nghĩ, cả tận thế này không một ai có thể ngăn cản tên đàn ông chà đạp nữ thần của mấy người sao?

Mọi người: Chưa có, sợ chết.

Từ trong cửa sổ, Tiêu Trệ ló đầu ra, xoay người đi ra tiện thể kéo cả Zombie ném đá về. Nghê Dương đóng cửa sổ lại, ngăn cách tiếng kêu như quỷ khóc sói gào của Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó bắt đầu làm thí nghiệm.

Zombie ném đá đứng trong góc, cầm ba viên đá trong tay đùa nghịch. Bên kia Chu Diễm đã tiêm xong vắc xin, đặt cánh tay mình vào trong miệng Zombie ném đá.

Zombie ném đá:???

"Nó không cắn."

Chu Diễm có chút phiền não. Con zombie dường như không thích ăn thịt người. Điều này khiến người khác ngạc nhiên như nghe chuyện hổ thích ăn chay. Nghê Dương khoanh tay trước ngực, đứng ở một bên nhìn Chu Diễm đã nhét cánh tay cậu ta vào miệng nó rồi mà nó vẫn còn nghịch đá, cô lạnh lùng nói: "Vứt viên đá của nó đi."

Chu Diễm làm theo.

"Lạch cạch", viên đá rơi xuống đất. Zombie ném đá cúi đầu, nhìn viên đá của mình bị vứt đi, vô cùng tức giận liền cắn Chu Diễm. Chu Diễm nhịn đau, nhìn Nghê Dương nhân cơ hội lấy một liều vắc xin khác tiêm vào trong cơ thể con zombie. Zombie ném đá phát ra tiếng gào thét đầy đau đớn, Chu Diễm rút cánh tay của mình ra.

Tiêu Trệ đi lên, chặn Zombie ném đá lại. Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Trên mặt Chu Diễm toát mồ hôi lạnh. Cơ thể cậu tuy vô cùng khó chịu nhưng cũng không hề biến thành Zombie. Tuy nhiên thời kỳ ủ bệnh của virus Zombie là ba ngày, thậm chí kỷ lục lâu nhất là một tuần. Chu Diễm cần bị cách ly quan sát. Cùng lúc đó, Zombie ném đá cũng cần bị cách ly quan sát.

Thời gian chờ đợi là gian nan nhất. Một tuần sau, Chu Diễm cuối cùng ra khỏi phòng cách ly. Cậu không biến thành Zombie, vắc xin đã có tác dụng.

"Thành công rồi."  Trên khuôn mặt những người đứng đợi ở bên ngoài lộ ra nụ cười mừng rỡ.

Thí nghiệm đầu tiên đã thành công, hiện tại đi xem mức độ phản ứng của Zombie ném đá với vắc xin.

Nhưng không biết vì sao Zombie ném đá ở căn phòng bên cạnh chẳng có chút động tĩnh nào.

"Tôi vào xem sao." Nghê Dương đẩy cửa phòng cách ly ra, nhìn thấy Zombie ném đá co cụm ở góc phòng, nghiêng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngay cả viên đá nó thích nhất cũng không nghịch.

Nghê Dương cảnh giác đi qua, "Anh sao rồi?"

Ánh mắt Zombie ném đá di chuyển, bỗng nhiên anh ta đứng dậy, đẩy Nghê Dương ra, chạy ra ngoài. Tiêu Trệ canh giữ ở bên ngoài, bổ nhào qua, ngăn chặn anh ta lại. Zombie ném đá bị áp chế dưới đất, từ trong cổ họng phát ra tiếng gào thét đau khổ, giãy giụa lung tung, "A a a..."

Trên mặt mọi người lộ vẻ tiếc nuối.

Thất bại rồi sao?

Đúng lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn dắt chó đi ngang qua, ngồi xổm xuống, đưa tay đè lại đầu anh ta. Từ ngón tay cô, những đóa hoa rơi xuống. Zombie ném đá dần bình tĩnh lại. Anh ta nghiêng mặt, lộ ra khuôn mặt đẫm nước mắt, ấp úng nói ra hai chữ, "Vợ ơi..."

Một cái chân từ trên trời giáng xuống, đạp lên đầu anh ta.

Lục Thời Minh từ trên cao nhìn xuống anh ta, giọng đầy lạnh lùng, "Nói tiếng người."

Zombie ném đá nghẹn ngào, anh ta dường như cố cuộn mình đứng dậy nhưng không được, bây giờ anh ta bị Tiêu Trệ áp chế, toàn thân căn bản là không thể động đậy.

"Vợ của tôi, bị tôi cắn."

Dường như đã lâu không nói, giọng anh ta khàn đặc lạ thường, thậm chí không thể nghe rõ, "Sau đó, cô ấy bị dị năng giả giết."

Anh ta không hận những dị năng giả kia, anh ta chỉ hận chính mình. Nói xong, anh ta bất động, không giãy giụa nữa.

Thí nghiệm thứ hai cũng thành công nhưng trên mặt mọi người không còn niềm vui mừng như trước. Tiêu Trệ buông anh ta ra. Lục Thời Minh nhấc chân mình lên, biểu cảm trên mặt không thay đổi. Zombie ném đá ngước mắt, xuyên qua cửa sổ cách đó không xa, anh ta nhìn thấy bức tượng nữ thần.

Nếu thế gian có thần thánh, anh ta hẳn là phải chuộc tội. Anh ta đột nhiên đứng dậy, phá vỡ cửa sổ. Những mảnh kính vỡ bắ.n ra bốn phía, cơ thể anh ta nhanh chóng rơi xuống. Anh ta nhìn ánh nắng tươi đẹp, trên mặt nhẹ nhõm như được giải thoát.

"Rầm" một tiếng, cơ thể Zombie ném đá rơi xuống đất. Bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai.

Mọi người trầm mặc suy nghĩ hồi lâu. Rốt cuộc, có nên dùng loại vắc xin này cho Zombie hay không.

———————————————