*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thời Minh biết, bệnh của Lục Kiến Nhân lại tái phát.


Lục Kiến Nhân bị bệnh tâm thần, thường xuyên phát tác. Lúc phát tác thì sẽ coi hắn thành mẹ hắn.


Lục Thời Minh nhấc chân lên, giẫm lên mặt Lục Kiến Nhân.


Lục Kiến Nhân cười si mê, càng ôm chặt chân hắn.


"Người đâu?"


Hắn hơi cúi người, tóc đen rủ xuống, che khuất khuôn mặt. Cơ thể thon gầy vừa cứng đờ vừa hưng phấn, tay nắm chặt rìu đến nổi gân xanh, giống như đang cực lực kiềm chế cái gì.


"Người?"


Lục Kiến Nhân lẩm bẩm gì đó rồi đột nhiên cười ầm lên.


"Khà khà khà..."


"Em yêu à, tôi ở chỗ này mà, sao em phải tìm người khác chứ? Thằng đó có gì tốt?"


Lục Thời Minh đột nhiên cảm thấy dưới chân trống không. Lục Kiến Nhân trước đó còn co rúc bên chân hắn đã biến mất không thấy đâu, ngay cả xe lăn và tấm chăn cũng biến mất.


Hành lang trống rỗng, dường như từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện kẻ điên đó.


Lục Thời Minh vẻ mặt u ám đứng đó.


Âm thầm nghiến răng.


Là cái dị năng gì vậy.


Đột nhiên, bên cạnh vang lên tiếng bước chân lịch bịch, kèm theo đó là mùi hương ngọt ngào, mùi hương đó như ánh sáng le lói vào thế giới tăm tối của Lục Thời Minh.


"Em nghe thấy tiếng vịt* kêu."


(* tiếng cười của Lục Kiến Nhân phiên âm là /gāgāgā/ giống tiếng vịt kêu)


Tô Nhuyễn Nhuyễn nuốt nước bọt.


Lục Thời Minh:...


"Gâu gâu ~"


Cún con ngoan ngoãn dính lấy Tô Nhuyễn Nhuyễn.


Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới xoay người bế cún con lên, đột nhiên cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, cô bị Lục Thời Minh xách cả người cả chó lên.


Người đàn ông đẩy cửa sổ sau lưng ra, mang theo một người một chó từ trên cao nhảy xuống.


"Ào" một tiếng, dường như có tiếng nước từ trong không khí truyền đến.


Lục Thời Minh khom người, che chở cho Tô Nhuyễn Nhuyễn trong ngực.


Rơi xuống mặt đất.


"Bình bịch bình bịch..." Nghê Dương thở hồng hộc chạy tới.


Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm cún con còn đang nức nở trong ngực, được Lục Thời Minh đặt xuống đất. Hai chân Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa chạm đất, lập tức vẻ mặt bi thương nói: "Thật là đau đầu. Tôi đã nói mấy người không được tùy tiện chạy loạn rồi mà, tôi lo lắng cho an toàn của mấy người lắm... A a a, tai em đứt mất, tai em sắp đứt rồi, á á á..."


"Tô Nhuyễn Nhuyễn! Con mẹ nó cô mà còn chạy loạn nữa, tôi liền vặn cái tai này của cô xuống ăn sống!" Nghê Dương tức giận mắng.


Tô Nhuyễn Nhuyễn trốn trong ngực Lục Thời Minh. Người đàn ông vòng tay ôm cô, vén sợi tóc dán trên mặt cô ra rồi nâng cằm cô lên, hoi: "Chạy loạn?"


Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng lắc đầu, cô rõ ràng vẫn ngủ ngoan mà.


Thế nhưng không biết sao lại biến mất.


"Biến mất sao?"


Lục Thời Minh ôm Tô Nhuyễn Nhuyễn trong ngực, ánh mắt xuyên qua bóng đêm, tựa như đang nhìn thứ gì.


Nghê Dương nói: "Tôi vừa rồi đi qua chỗ này, sao không thấy hai người?"


Lục Thời Minh và Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng cạnh bờ sông. Tô Nhuyễn Nhuyễn nghi ngờ nhíu mày. Cô cúi đầu, nhìn thấy trên mặt băng có một đóa hoa trắng nhỏ xinh đẹp, đã bị đông cứng một nửa. Đóa hoa kia như mới từ trên người cô rơi xuống. Nhưng rõ rang cô vừa mới cùng Lục Thời Minh nhảy từ hành lang xuống mà.


Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay nhặt đóa hoa lên. Lục Thời Minh cụp mắt, đầu tiên là nhìn đôi giày dưới chân mình, sau mới ngước mắt nhìn về dòng sông trước mặt.


Mặt sông bị băng tuyết bao trùm, phía trên kết một lớp băng thật dày, bên trong chứa rất nhiều zombie. Tô Nhuyễn Nhuyễn đang nhặt đóa hoa kia, Lục Thời Minh đưa tay hất rìu lên, đóa hoa kia bị đập xuống. Zombie bên trong dường như bị kinh động. Bọn chúng chật vật nhúc nhích, lại không có cách nào phá vỡ mặt băng.


"Zombie dưới đáy sông này trước đó cũng nhiều như vậy sao?" Nghê Dương ngồi xổm xuống, cảnh giác giơ súng lên.


Lục Thời Minh nói: "Số zombie này từ đâu tới?"


"Không phải từ dưới sông đi lên sao?" Vẻ mặt Nghê Dương vô cùng nghi hoặc.


Lục Thời Minh lắc đầu, "Ý tôi nói là, trước khi xuống dưới sông, bọn chúng từ đâu tới."


Nghê Dương sững sờ.


Đúng thế, sao cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.


Nhiều zombie như vậy, là từ đâu tới?


Dưới đáy sông như có một nhà máy sản xuất mà sản phẩm chính là zombie, liên tục được vận chuyển đến.


Đột nhiên, "rầm rầm rầm", tiếng cửa sổ sau lưng bị đập vang lên, lại là con zombie có dị năng nhìn qua thì giống như tên thiểu năng có trí thông minh của đứa trẻ ba tuổi thích lấy đá ném người khác kia.


"Tôi nhớ ra rồi!" Nghê Dương vỗ tay một cái.


"Con zombie này không phải là từng gặp ở trên đường đến khu Dầu Thô làm nhiệm vụ sao? Sao nó lại ở chỗ này?


Zombie không biết lái xe. Con đường xa như vậy, nó làm cách nào mà đến được?


"Vậy thì phải hỏi nó một chút."


Hỏi? Hỏi zombie? Hỏi thế nào?


Lục Thời Minh ngồi xổm xuống, tiện tay nhật một cục đá ném về phía trước. Zombie bị ném trúng đầu, cả người lảo đảo. Lục Thời Minh đi qua đó, trói nó lại.


"Grừ grừ grừ..."


"Zombie không biết nói." Nghê Dương cau mày nói: "Cậu có hỏi cũng chẳng ra đâu."


"Cơ thể nó biết nói đấy."


Lục Thời Minh đưa tay, xé lớp quần áo rách rưới không còn mấy trên người zombie. Con zombie lập tức tru lên. Lục Thời Minh rút rìu ra đập nó, nó liền ngậm miệng.


Lúc này, Nghê Dương rốt cuộc đã hiểu quy luật "kẻ mạnh thì đàn áp" mà Tiêu Trệ từng nói là ý gì. Mặc dù không có não nhưng đám zombie này vẫn có bản năng thuần phục giống như động vật. Bọn chúng sẽ khuất phục trước người hoặc vật mạnh hơn mình.


"Không phải đi bộ đến."


Giày của con zombie này cũng không bị mòn quá nhiều.


Vẻ mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn đồng tình nhìn con zombie này, dáng vẻ nó đáng thương như hoàng hoa khuê nữ tuổi lớn rồi mà còn không giữ được khí tiết, muốn giải thích giùm nói, "Tôi thấy có thể chính nó cũng không biết mình làm sao mà đến được đây đâu."


Nghê Dương trợn mắt, "Cô cho rằng nó là cô đấy hả? Ngủ say mà còn có thể chạy loạn?"


Lục Thời Minh nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, đột nhiên đứng dậy, nói: "Phải trờ về rồi."


"Vậy con zombie này thì sao?" Nghê Dương chỉ chỉ con zombie bị trói.


Lục Thời Minh đưa tay chặt đứt sợi dây trên người zombie, sau đó đầu cũng không ngoảnh lại mà đi về phía trước. Nghê Dương sửng sốt, rồi cũng theo sau.


...


Buổi tối, trên hành lang cực kỳ yên tĩnh. Lục Thời Minh đi lên lầu hai, nhìn sang cửa sổ. Con zombie kia vẫn đờ đẫn đứng đó, đầu tiên là đứng tại chỗ xoay một vòng, sau đó xoay người tiếp tục ném đá vào cửa sổ.


"Rầm rầm rầm..."


Tiếng va chạm từ đằng xa truyền đến, chợt xa chợt gần.


Lục Thời Minh nhíu mày, rút ra chiếc rìu của mình, dọc theo vách tường, tiếng mài xoèn xoẹt khe khẽ vang lên, vạch ra một vết cắt dài.


Tô Nhuyễn Nhuyễn níu lấy vạt áo của Lục Thời Minh, nhìn trái nhìn phải, "Con vịt vừa nãy biến mất rồi sao?"


"Chạy rồi."


Tô Nhuyễn Nhuyễn thất vọng tràn trề, cô còn muốn ăn vịt quay Bắc Kinh nữa mà.


"Nghê Dương cũng biến mất rồi."


Tô Nhuyễn Nhuyễn quay người, vẻ mặt hoảng sợ nhìn sau lưng mình trống rỗng.


Không phải khi nãy vẫn còn đi theo sao?


Biểu cảm trên mặt Lục Thời Minh không đổi, dường như đã sớm đoán được. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn bộ dáng không thay đổi của hắn, lại nhìn chiếc rìu trong tay hắn rồi nhìn tòa nhà chìm trong bóng tối, nghi ngờ mình không phải xuyên vào tận thế văn mà xuyên vào phim kinh dị.


Lục Thời Minh đưa tay, xoa đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn, "Đừng sợ."


Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, nhìn cún con nép dưới chân mình, nhưng lại không thể chạm vào.


Lục Thời Minh quay người, dưới tay bỗng nhiên trống không. Cô nhóc vốn đứng bên cạnh không thấy đâu nữa.


...


Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy rất nghi hoặc. Rõ ràng vừa nãy cô còn đứng bên cạnh Lục Thời Minh, cùng hắn thảo luận chuyện vịt quay Bắc Kinh, sao mà chỉ trong chớp mắt mình đã đứng trong một căn phòng kỳ quái nhỉ?


"Chào mừng cô." Một giọng nói khàn khàn vang lên.


Tô Nhuyễn Nhuyễn quay người, nhìn thấy Lục Kiến Nhân trên mặt còn mang dấu chân đứng sau lưng mình.


"Lục Thời Minh đâu?"


Cô gái nhỏ rụt rè nhìn sang, đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại đan xoắn vào nhau, trong đôi mắt hiện lên nét kinh ngạc, đáng thương.


Trên mặt Lục Kiến Nhân nở nụ cười.


Cô nhóc điềm đạm đáng yêu biết bao, trách không được hắn sẽ thích như vậy. Ngay cả ông cũng thấy rất thích.


Cứ như vậy mà chết đi đúng là đáng tiếc.


"Khà khà khà..." Lục Kiến Nhân phát ra tiếng cười.


Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức hiểu ra, thì ra đây chính là "vịt quay Bắc Kinh" kia.


"Chúng ta chơi một trò chơi đi." "Vịt quay Bắc Kinh" lại nói.


Tô Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu, "Không chơi."


Chú à, chúng ta đâu có hẹn trước.


Lục Kiến Nhân:...


Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn trái nhìn phải, nhìn trúng một chiếc đệm dày. Mệt nhọc cả ngày, cô ngồi xuống, cơ thể mảnh khảnh chìm xuống. Bởi vì quá thoải mái nên cô không khỏi duỗi thẳng hai chân, đặt hai tay trước ngực, trên mặt mỉm cười.


So với giãy dụa, chi bằng cứ hưởng thụ đi.


"Cô không thích chơi trốn tìm sao? Chỉ cần cô trốn đến hừng đông mà không bị nó tìm thấy, tôi sẽ thả cô đi."


Lục Thời Minh tiếp tục nói tiếp lời kịch của mình.


Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy một con chó.


Không phải Thao Thiết cự thú của cô, cũng chẳng phải zombie chó, mà là một con chó kỳ lạ. Tô Nhuyễn Nhuyễn không biết đó là giống chó gì mà trông rất uy phong lầm liệt, khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn không nhịn được mà hát cho nó một bài "Uy phong đường đường"*.


(* là bài này nè. Khuyến cáo bạn nào định nghe: đóng chặt cửa phòng, mở nhỏ âm lượng điện thoại, canh xem bố mẹ có đó không hoặc đơn giản hơn là cắm tai nghe và thưởng thức =))))


[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]


"Đây là chó săn. Chỉ cần bị nó bắt được liền sẽ bị xé thành mảnh nhỏ." giọng Lục Kiến Nhân mang theo chút hưng phấn, "Ta vẫn luôn dùng loại thịt mềm cho nó ăn. Trước khi gặp cô, nó đã ba ngày không ăn thịt."


A, cô nhóc đáng thương.


Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay vuốt ve con chó, ca ngợi nói: "Mắt mày giống hòn bi ve nè, dễ thương quá đi."


Có thể cho cô mượn để chơi không?


Lục Kiến Nhân nhìn dáng vẻ ngây thơ không biết đau khổ nơi tận thế của Tô Nhuyễn Nhuyễn, bỗng nhiên nheo mắt, buông lỏng con chó săn trong tay.


Chó săn "Gâu" một tiếng nhào lên.


"A a a!"


Tô Nhuyễn Nhuyễn bị dọa đến nở ra một đóa hoa, co cẳng chạy.


Trong bóng tối, cơ thể mảnh mai của thiếu nữ cố gắng chạy về phía trước. Mái tóc đen như tơ lụa rủ xuống tạo thành một đường cong xinh đẹp như sóng nước. Dọc theo đó là cái eo thon, đường cong thấp thoáng trong bóng tối. Tiếng thở gấp gáp, hương hoa ngọt ngào.


Bóng lưng kia xa dần, bị bóng đêm nuốt chửng.


Nhìn đi, một con cừu non đang chạy về phía Địa Ngục.


"Rầm" một cái, chú cừu non ngã sấp xuống.


Chó săn đau lòng chạy lên, dùng mũi đẩy đẩy.


Lục Kiến Nhân:...


Sau lưng Lục Kiến Nhân, một người đàn ông áo đen đi ra. Vẻ mặt ông ta dữ tợn nói: "Giết cô ta."


------------------------------------------------
Mấy hôm nay mình bận up mấy chương cũ lên wp nên chưa làm chương mới cho mọi người được, mọi người đợi mấy hôm nhé ❤️❤️❤️