*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Nukaly
 
“Tôi nói nè, sao anh có thể triệu hồi sinh vật vong linh khi đang ở trong công hội thế hở?” Một nữ kiếm khách hai tay chống nạnh, dữ dằn trừng mắt nhìn Đường Hiên: “Trong công hội có không ít thành viên nữ đâu đấy! Bọn này thấy đông xương này sẽ sợ, phiền anh khiêm tốn một chút đi!”
Cách đó không xa, một nữ pháp sư vẻ mặt vẻ sợ hãi, không dám tới gần.

Đường Hiên vì tiểu bảo bối của mình kêu oan: "Xương rất đáng yêu nha! Thật giống như tác phẩm nghệ thuật vậy!”
Nữ kiếm khách thật muốn đánh chết anh, để anh cũng trở thành một trong số các tác phẩm nghệ thuật này: “Con gái trời sinh nhát gan, nhìn thấy sẽ sợ. Coi như anh vì chăm sóc các thành viên trong cùng hội có được không, thu hồi đại quân vong linh của anh về một chút đi.”
Đáy lòng Đường Hiên vô cùng không vui: “Trong công hội cũng có thợ săn hệ triệu hoán khác mà, cũng đâu có ai bảo anh ta thui hồi đám mèo mèo chó chó kia lại đâu. Sao tới chỗ tôi lại không cho sinh vật vong linh ló mặt ra thế chứ?!”
Đây rõ ràng là kỳ thị!
Nữ kiếm khách: "Mèo chó nhà người ta đáng yêu cỡ nào chứ? Cái đám xương này của anh có thể so sánh được sao?”
Hai bên quyết giữ ý mình, một bước cũng không nhường.
Vừa đúng lúc này, Ellen đi qua, Đường Hiên vội vã gọi người lại, muốn để anh phân xử.
Trong suy nghĩ của Đường Hiên, trước đó mình đã giúp Ellen một việc nhỏ, thế nào anh cũng phải thiên vị mình mấy phần.
Ai ngờ Ellen nghe xong lại đứng ở lập trường đối phương khuyên nhủ Đường Hiên: “Nếu đã có dị năng đặc thù thì lúc dùng anh nên chú ý một chút đi."
Đường Hiên : " ...."
Cẩu nam nhân!
Qua cầu rút ván!!
Anh không cam lòng: “Xương của tui rất đáng yêu mà! Sao mọi người lại sợ chứ!”
"Đối với anh mà nói đó là chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng đối với những người khác mà nói nó rất quan trọng." Ellen lạnh giọng nói: “Chỉ vì anh không sợ cho nên anh cũng cảm thấy những người khác không sợ sao, đừng có tự cho mình là đúng như thế!"
Đường Hiên : " ...."

Wee ô! Tio là người bị hại đó!
Bởi vì sinh vật triệu hồi có giá trị nhan sắc quá thấp nên mới phải nhận cảnh xa lánh.
Này này này, đi chỗ nào nói rõ lí lẽ bây giờ?
Lúc này, vừa lúc lại có một nữ quân nhân đi ngang qua. Khóe mắt thoáng nhìn thấy đại quân xương khô, cô ấy không tự giác cau mày, sau đó đi đường vòng đi qua.
Đường Hiên : " ...."
"Được rồi được rồi.” Đường Hiên nhụt chí: “Tui cũng không muốn hù dọa mọi người đâu, ai mà biết mấy người lại sợ quân đội của tui như thế chứ.”
Nói xong, anh thu hồi sạch sẽ các sinh vật triệu hồi của mình về.
“Con gái mà, lúc nhìn thấy sẽ sợ đó.”
 Thấy anh bằng lòng phối hợp, giọng điệu của nữ kiếm khách dịu dàng hơn rất nhiều: “Anh thử tưởng tượng xem, nếu bây giờ có một thứ mà anh rất sợ cứ không ngừng lắc lư trước mắt anh, muốn tránh cũng không tránh được thì anh sẽ như thế nào, sẽ có tâm trạng gì?”
Đường Hiên ngắm Ellen một cái, có chút hiểu được gật đầu: “Đúng là không dễ chịu."
Thấy chuyện đã giải quyết thuận lợi, Ellen mặc kệ anh ta, rời đi luôn.
**
Trong phòng, Vân Lan đang đang làm việc.
Từ Văn Thanh: " Hội trưởng, tôi nghe nói trong thành phố có ba cánh cửa mất khống chế. Trong đó có hai cái là cấp B, một cái là cấp A, có rất nhiều ma vật đang tàn sát bừa bãi trên đường cái. Công hội thợ săn đã gọi điện thoại đến, thỉnh cầu các bên phối hợp trợ giúp."
Vân Lan cả kinh : " Ba cái?"
Trong trí nhớ, cho tới bây giờ vào năm thứ 3 của thế kỷ mới chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Từ Văn Thanh thở dài: “Đầu tiên là đề án trộm cướp, sau đó lại tới có người mất tích, bây giờ lòng người vô cùng bàng hoàng."
"Các cư dân tận lực giảm bớt người ra ngoài, các thợ săn bị phái đi bảo vệ những người giàu có. Thường xuyên như vậy, nhân thủ thật sự có chút không đủ."
"Lại thêm có một số cánh cửa tới thế giới khác xuất hiện ở những chỗ xa xôi, không được ai phát hiện, cho nên đã..."
Vân Lan thầm nói, đời trước chưa từng xảy ra những chuyện này, xem ra cuộc sống đã thay đổi quá nhiều.
"Gọi người đi, để các thành viên tự mình thành lập tổ đội, kết bạn ra ngoài, cứu viện dân chúng, tiêu diệt ma vật."
"Dạ vâng." Từ Văn Thanh lĩnh mệnh.
**
"Cứu mạng! Chỗ này có quái vật! !"
Trên đường cái, có người bình thường chạy trốn khắp nơi.
Bọn họ cúi đầu lao nhanh, muốn bỏ rơi đám ma vật ở phía sau, đến lúc chạy tới ngã tư lại phát hiện một "Niềm vui bất ngờ", mình lại ngẫu nhiên gặp được một con ma vật khác
"Ầm!"
"Ầm!"
"Rầm —— ."
Tiếng nổ mạnh vang lên, tiếng la hét vang rền, tiếng nhà cửa sập xuống, trong một khoảnh khắc, Vân Lan suýt chút nữa cho là mình đã trở lại năm thứ 5 thế kỷ mới.
Lấy lại bình tĩnh, cô hạ lệnh : " Cứu người."
"Vâng."
Các thành viên nhanh chóng phân tán ra.
Thợ săn hệ phòng ngự tạo ra bình phong che chở, ngăn công kích của ma vật lại.
Thợ săn hệ pháp thuật dùng kỹ năng phản kích, vừa mới đối mặt đã đánh gục hơn mười con ma vật.
Thợ săn cận chiến hoặc cầm đao, hoặc cầm kiếm, vọt tới bên cạnh ma vật gần người vật lộn.
Thấy các nhân viên cứu viện dũng mãnh phi thường như vậy, dân chúng mừng rỡ không thôi: “Tốt quá rồi! Là công hội Vĩnh Hằng!"
"Cám ơn các anh đã tới cứu mọi người."
"Hu —— . Đây là lần thứ hai tôi được công hội Vĩnh Hằng cứu rồi. Nếu như không có bọn họ, tôi đã sớm mất mạng."
...
Trong tiếng hoan hô, Vân Lan lấy ra thuốc hồi phục, cùng Đinh Vũ phát cho những người bị thương nặng.
Theo sau số vết thương khép lại, số lượng ma vật cũng giảm mạnh, mọi người cũng hoàn toàn yên tâm, không kìm lòng được lộ ra nụ cười.
**
Công hội Vĩnh Hằng.
Ngô Tĩnh duy trì trạng thái nói chuyện, thỉnh thoảng lại liên lạc với bạn đồng hành: “Trên đường XX có ma vật xuất hiện! Có người cần cứu viện."
"Khu chung cư xx có ma vật xông vào, các cư dân đang núp ở trong nhà chờ đợi người giải cứu."
"Còn có trường tiểu học xx..."
Lời còn chưa nói hết, một thành viên đã vội vã chạy tới, nôn nóng hô to: “Không xong rồi! Có một đám Hạt Sư đang xông tới chỗ công hội chúng ta! Không tới ba phút nữa bọn nó sẽ tới!”
Ngô Tĩnh căng thẳng trong lòng.
Các thành viên cấp B và cấp B trở lên đều đã ra ngoài đi hỗ trợ, bây giờ trong công hội chỉ còn các thợ săn cấp D và cấp C, phải làm sao bây giờ?
 Càng bết bát hơn là, đằng sau công hội chính là ký túc xá của nhân viên! Có rất nhiều người nhà của các thành viên đang ở trong đó!
"Có ma vật cao cấp đánh lén công hội, xin hãy trợ giúp." Ngô Tĩnh lập tức đổi giọng.
Chịu trách nhiệm nói chuyện với Ngô Tĩnh là Từ Văn Thanh, nghe vậy màu sắc đôi con ngươi tối sầm lại: “Bọn tôi đang ở đường xx, kể cả có chạy về cũng phải hơn mười phút."
Ngô Tĩnh cắn răng một cái, quyết tâm: “Mấy người hãy cố hết sức trở lại, tôi sẽ cầu viện công hội thợ săn trước.”
Sau khi nói chuyện xong, số mới được gọi đi, phía đối diện còn chưa kết nối đã nghe thấy một thợ săn cấp C hô to: “Hạt Sư sắp đến cửa công hội rồi! Không còn kịp rồi, mọi người mau tiến vào ký túc xá của nhân viên trốn đi!"
Ngô Tĩnh cầm điện thoại di động theo sau rút đi.
Vừa chạy trốn vừa âm thầm cầu nguyện trong lòng, nhân viên đóng giữ chống đỡ không được bao lâu, hi vọng mấy người Từ Văn Thanh nhất định phải mau chóng chạy về.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trong nháy mắt, mấy chục con Hạt Sư vây quanh hoàn toàn công hội.