Edit: Nukaly
Vân Lan : " ...."
Làm việc càng ngày càng quá mức, không lẽ là già rồi nên ngày càng hồ đồ sao.
“Em đừng lo lắng, chị sẽ nghĩ biện pháp tìm người cho em.” Vân Lan đồng ý.
"Chị, cám ơn chị..." Năm nay Vân Tú 16 tuổi, còn là một nửa trẻ con, nghe vậy càng thêm uất ức, khóc vô cùng đau lòng.
"Trước mắt em tính thế nào?” Vân Lan hỏi.
Vân Tú xoa xoa nước mắt, nghẹn ngào trả lời: “Em không muốn trở về nhà họ Vân nữa, định tùy tiện tìm một khách sạn nào đó ở lại.”
Vân Lan đỡ trán: “Em ở trong khách sạn thì thào vào ký túc xá nhân viên của chị mà ở. Em cho chị chút thời gian, chị sẽ sai người đi tìm Anna cho em.”
“Vâng ạ.” Vân Tú ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi dắt người tới một căn phòng trống, cô dặn dò cô bé nghỉ ngơi thật tốt, Vân Lan dẫn theo Ellen rời khỏi —— Bây giờ cô không có chút đầu mối chút nào, cô định tìm Hiểu Sương để cô ấy bói xem có manh mối gì hay không.
Trên đường đi, Ellen nhẹ giọng hỏi: “Rõ ràng em đã không muốn có chút dính dáng gì với nhà họ Vân nữa rồi mà, sao em lại đồng ý giúp cô ấy? Hẳn là em biết, bây giờ em nhận em ấy vào chẳng khác nào công khai đối nghịch với nhà họ Vân, đối nghịch với ông Hải.”
Vân Lan thở dài: “Chẳng qua là em cảm thấy, nếu như đổi lại là em, nếu có một ngàg anh đột nhiên mất tích, em sẽ điên lên mất.”
Mặc kệ phải trả giá thế nào, phải đổi đi những gì, em đều muốn tìm anh về.
Khóe môi Ellen giương lên: “Nếu em đã quyết tâm, vậy thì giúp đi."
**
Tìm được Hiểu Sương, sau khi nói qua ý đồ đến, đối phương đồng ý giúp đỡ.
Cô ấy lấy quả cầu thủy tinh ra, truyền ma lực vào, Hiểu Sương như nhìn thấy một hình ảnh khác: “Màu đỏ, trên mặt đất có những vệt đỏ mờ lớn, giống như máu khô."
"Trong phòng có rất nhiều người, biểu cảm của bọn họ đều rất thống khổ, phảng phất như đang liều mạng giãy dụa."
"Có người mặc áo blouse mớm thuốc cho những người khác. Người đó đang cười, ánh mắt nhìn những người khác giống như đang nhìn vật thí nghiệm.”
"A!" Hiểu Sương nhìn thấy nơi nào đó, bị sợ hết hồn. Ma lực phát ra bị gián đoạn, bói toán kết thúc.
"Không sao chứ?" Vân Lan quan tâm dò hỏi.
"Phòng thí nghiệm, ở ngoại ô phía nam có một phòng thí nghiệm!" Hiểu Sương tỉ mỉ hồi tưởng, một lát sau lấy giọng điệu cực kỳ khẳng định nói.
Phòng thí nghiệm?
Vân Lan gật đầu: “Tôi biết rồi, cô đi nghỉ ngơi đi.”
Trở về phòng, cô ngồi trên ghế rơi vào trầm tư: “Nam Giao? Phòng thí nghiệm? Có người mất tích? Trong giấc mơ báo trước tương lai không có nha..."
Lần này phải làm sao bây giờ?
Vân Lan khó khăn rồi.
Em đang nghĩ gì vậy?” Đáy lòng Ellen mơ hồ xuất hiện linh cảm không tốt.
Vân Lan nâng quai hàm: “Anh nói xem, nếu như em tới ngoại ô phía nam, bọn họ có thể nào cũng bắt em đi luôn không?”
"Cô chủ!" Ellen gấp giọng cắt ngang lời cô, , biểu tình nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Nếu như em cần một người tới mạo hiểu thì hãy để anh đi đi.”
Vân Lan: "…Anh là song hệ cấp S mà, hơn nữa ở website official công hội thợ săn còn có anh có anh đó, bọn họ không dám động tới anh đâu.”
"Vậy hãy để cho Đường Hiên đi đi.” Ellen như chặt đinh chém sắt: “Nếu không thì để Đinh Vũ đi cũng được.”
Vân Lan : " ...."
Đang giằng co, Ngô Tĩnh gõ cửa: “Hội trưởng Vân Lan, công hội thợ săn nói phạm nhân bắt được lần trước xảy ra chuyện, hi vọng ngài nhanh chóng đi tới.”
"Được.” Vân Lan chậm rãi đứng dậy, ra hiệu cho Ellen đuổi theo.
"Cô chủ!" Ellen không nhúc nhích, hiếm khi khuôn mặt nghiêm túc nhìn Vân Lan.
Vân Lan: Ảnh hung quá đi QAQ.
“Em sẽ không nghĩ tới chuyện kia nữa. Em thề đó, em tuyệt đối không mạo hiểm như thế đâu.” Vân Lan cam đoan nói.
Lúc này sắc mặt của Ellen mới hòa hoãn lại, khôi phục thành dáng vẻ thường ngày.
**
Lúc đi tới công hội thợ săn, ma lực bên trong đang bạo động, phảng phất như một giây sau sẽ nổ tung.
"Có chuyện gì thế?" Ellen nhíu mày, che ở trước người Vân Lan.
Nhân viên công tác của công hội thợ săn đầu đầy mồ hôi: “Không hiểu sao sáng sớm hôm nay có hai tên phạm nhân đột nhiên ôm đầu lăn lộn trên đất, vô cùng đau đớn kêu la.”
“Đã cho bọn họ uống thuốc hồi phục phẩm chất hoàn mỹ, cũng đã mời thợ săn hệ trị cấp S liệu ra tay trị liệu, nhưng mà tình huống không thấy tốt hơn một chút nào.”
“Ma lực của hai người trong đó mơ hồ có dấu hiệu bùng nổ. Nếu cứ để tiếp tục như thế, chỉ sợ không thể không trước khi người mất khống chế giế t chết người đi.”
"Hội trưởng Phương Lâm Ý tỏ ý, một thợ săn cấp A và cấp S mới muốn xuất hiện không dễ dàng. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không thể dễ dàng để người chết đi như vậy.”
“Chúng tôi muốn mời thợ săn Vân Lan qua xem xem, biết đâu ngài lại có biện pháp gì đó có thể cứu chữa.”
Vân Lan: "Tôi có thể có biện pháp gì? Tôi chỉ là một thợ săn hệ phụ trợ yếu ớt mà thôi."
Nhân viên công tác : " ...."
Chính diện đánh ngã thợ săn triệu hoán vật cấp S mà còn dám nói là mình yếu ớt à?
Nhân viên công tác nhỏ giọng nói: “Bất kể ngài muốn làm ra loại thuốc nào công hội thợ săn cũng sẽ cung cấp vật liệu cho ngài. Bất kể là kết quả như thế nào, chỉ cần ngài tận lực là được.”
Vân Lan giật mình.
Có lúc ô nhận lời nhờ chế tác thuốc chỉ biết tên gọi, vật liệu, phối trộn, lại không hiểu rốt cuộc có ích lợi gì.
Cơ hội này thật sự hiếm có, thử một chút cũng không sao.
Đủ loại phương pháp phối chế cổ quái kỳ lạ, lỡ như thật sự có thể chữa khỏi cho bọn họ thì sao?
"Được, vậy thì thử một chút xem." Vân Lan đồng ý.
Nhân viên công tác vô cùng vui mừng, ngay lập tức đưa người vào.
Vân Lan tìm tòi trong trí nhớ, chuẩn bị vật liệu, đọc thầm "Dung hợp" .
Trong nháy mắt, hơn mười bình thuốc màu sắc rực rỡ xuất hiện ở trên bàn.
Nhân viên công tác nhìn các màu sắc kỳ dị kia thì ngây ra như phỗng: “Thợ săn Vân Lan, đây là?"
Vân Lan thoải mái nói: “Tôi chỉ biết các thành phần của thuốc, không thể giúp đỡ được gì nhiều. Đây là mấy loại thuốc công dụng chưa rõ, có thể để bọn họ uống thử xem.”
Công dụng không rõ?
Vậy sao cô lại biết cách làm ra vậy? Hơn nữa sao còn có thể phối chế thành công?
Nhân viên công tác ngơ ngác nhìn Vân Lan, nửa ngày cũng không kịp phản ứng.
Trên thực tế, gọi Vân Lan tới vì muốn để cô sử dụng dị năng, chế ra toàn bộ thuốc mà cô biết. Dù sao thì phương pháp phối chế mỗi người biết rõ có hạn, chắc hẳn cũng không thể hơn hai mươi loại, thử một chút cũng không lãng phí quá nhiều vật liệu.
Ai ngờ, đối phương vô cùng tự tin nói, cô biết không biết thuốc có giúp được gì không, không đoán trước được hiệu quả của mấy loại này, nhưng mà vẫn đáng để bọn họ thử một lần...
“Thời gian cũng không còn nhiều nữa, cứ theo lời cô ấy mà làm đi.” Hội trưởng Phương Lâm Ý đúng lúc xuất hiện.
"Hội trưởng!" Nhân viên công tác do dự.
Hơn mười bình thuốc lận đó!
Trời mới biết sau khi uống xong sẽ có phản ứng gì.
Lỡ như uống sai rồi...
"Chỉ đành lấy ngựa chết chữa thành ngựa sống thôi." Phương Lâm Ý thở dài.
Nhân viên công tác đành phải nghe lệnh.
________________Tác giả có lời muốn nói:
Ellen: Kể cả có là Vân Tú thì gây thêm phiền toái cho cô chủ cũng không được.
Sau đó
Ellen (tâm tình tốt): Giúp được thì giúp thôi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.