Edit: Nukaly
 
Vân Lan xì một tiếng: “Đã là địch nhân đứng ở trên chiến trường còn nhàn nhã quá nhỉ, có thời gian rảnh rỗi tự giới thiệu cơ đấy."
Diệp Thao yếu ớt nói: " Chẳng mấy chốc các người cũng chết, ít nhất trước khi chết cũng phải biết rốt cuộc mình đã chết ở trong tay ai chứ."

Một loạt giáo băng bắn tới, phá vỡ lồng phòng hộ.
Vân Lan ném một cuộn giấy cho Từ Văn Thanh, ra hiệu cho do mở lồng phòng hộ ra bảo vệ Tống Nghị. Bản thân mình thì bước nhanh đến phía trước: “Tôi tên Vân Lan, hệ dung hợp cấp S, giết tôi không dễ như vậy đâu."
Diệp Thao không tranh luận, thẳng tay phóng ra kỹ năng.
Ngay sau đó, mưa đá to bằng nắm tay " bang bang bang" rơi xuống.
Vân Lan một lần xé ra ba cuộn giấy, hơn hai mươi quả cầu lửa phi nhanh tới, hai thứ đụng vào nhau, mưa đá hóa thành nước sương mù.
“Bão táp sông băng.” Diệp Thao đọc thầm.
Sau đó, băng vụn màu lam nhạt một lần nữa bao phủ tới.

"Tường lửa."
Ngọn lửa cấp thấp màu da cam tạo thành một bức tường lửa, ngăn cơn bão táp ở bên kia.
Vụn băng vừa tiếp xúc với tường lửa liền triệt tiêu lẫn nhau.
Diệp Thao nhíu mày.
Trước khi động thủ bọn họ đã trao đổi bằng ánh mắt với nhau. Quyết định để Trí Kiệt (hóa thú cấp S) vàtiểu Lam (hệ phong cấp A) kiềm chế lại đối thủ mạnh nhất, còn anh ta (hệ băng cấp A) và Hứa An (hệ triệu hoán cấp S) phân công nhau xuất kích, chờ đến khi bắt được mục tiêu lại hội họp.
Không nghĩ tới đối thủ lại khó dây dưa như vậy, một phụ trợ lại có thể đánh không phân cao thấp với anh ta.
Khóe mắt quét về bên cạnh, chỉ thấyHứa An cũng đã rơi vào khổ chiến.
Thuộc tính của con rồng ba đầu theo thứ tự là công kích, phòng ngự, trị liệu , có cả công lẫn thủ. Kết quả lại có một đám xương không sợ chết bò đến trên thân rồng, ngươi cào một cái, ta nắm một chút, quả nhiên là chẳng muốn sống chút nào.

“Đối chiến với cấp S còn dám thất thần?"
Nguy rồi!
Diệp Thao phản ứng nhanh nhẹn. Biết mình là thợ săn hệ pháp thuật, không giỏi né tránh, liền triệu hồi Hàn Băng, nhanh chóng đóng băng chính mình lại để tự bảo vệ bản thân.
Một giây sau, một ngọn lửa màu xanh lam lớn từ trên trời giáng xuống.
Ngọn lửa cháy hừng hực, nhanh chóng hòa tan cục băng, đốt tới da thịt của anh ta.
Diệp Thao rên lên một tiếng, lộ ra vẻ thống khổ.
"Tôi là hệ phụ trợ bình thường sao? Không nên xem thường tôi như thế nha.” Vân Lan móc bùa gọi sét ra, dán lên Diệp Thao —— Hành động của đối phương có rất nhiều điểm đáng ngờ, cô muốn để lại người sống để còn tra hỏi, bởi vậy cũng không tính mặc kệ đối phương bị ngọn lửa cao cấp thiêu chết.
Sấm sét đánh xuống.
Diệp Thao suy sụp ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
*
Vân Lan dùng thuốc đóng băng diệt lửa, trói người lại, lúc này mới nhìn về phía Đường Hiên: “Có cần tôi giúp một tay không?"
"Không cần." Đường Hiên tinh thần phấn chấn. Dáng dấp kia không giống như đang đối mặt với thợ săn cấp S, nhìn y như kẻ trộm gặp được bảo tàng, không kịp đợi muốn bắt đầu đào móc.
Mí mắt Hứa An nhảy lên.
Con rồng ba đầu này là vật triệu hoán của thợ săn cấp S. Thường ngày
đầu rồng màu đen phun ra mũi tên năng lượng công kích; đầu rồng màu xanh tạo ra bình phong che chở bảo vệ an toàn của bản thân, đầu rồng màu trắng phóng ra kỹ năng trị liệu. Ba cái đầu được phân công rõ ràng, mỗi đầu đều có chức vụ quản lí của mình, sức chiến đấu trác việt.

Một mực lại gặp phải một đám xương, mũi tên năng lượng bắn trúng mấy tên trong đó lại chẳng giết được ten nào, bọn họ còn rất xông xáo tiếp tục bò lên công kích.
Bình phong che chở được tạo ra, trên trăm bộ xương được triệu hoán xông lại,  mày một đấm tao một đá mạnh mẽ đánh nát bình phong che chở. Sau đó không nói lời nào như ong vỡ tổ tuôn tới đầu rồng màu trắng.
Đông đảo sinh vật vong linh ở xung quanh lôi kéo đầu rồng màu trắng, ma pháp chữa trị xong lại xuất hiện vết thương mới, lại bắn ra ma pháp chữa trị, lại xuất hiện vết thương mới.
Dần dần, ma lực của đầu rồng màu trắng bị hao tổn nghiêm trọng, thể lực không chống đỡ nổi.
Hứa An lần đầu tiên phát hiện, số lượng của triệu hoán vật cấp thấp nhiều đến một mức nhất định cũng có thể sinh ra uy hiếp với triệu hoán vật cấp S.
Không, là triệu hoán vật cấp B, nghiêm chỉnh mà nói không thể xem như là triệu hoán vật cấp thấp. Càng khỏi nói trong đại quân vong linh này còn lác đác xen lẫn mấy con cấp A.
Nếu như thật sự là sinh vật cấp thấp thì sao có thể phá được lớp phòng bị kia, công kích cũng sẽ đều bị vảy rồng đỡ được.
Ý thức được tình huống không ổn, sắc mặt của Hứa An hơi trầm xuống, hạ lệnh cho con rồng ba đầu: “Lấy ra toàn bộ thực lực, đừng tiếp tục lưu thủ nữa!"
Nghe vậy, con rồng ba đầu ngẩng đầu lên, trong miệng không ngừng tụ tập lửa lại.
Đây là hơi thở của Long Tộc, Long Tộc trời sinh tinh thông các phương thức công kích, rồng ba đầu cũng là con có thủ đoạn công kích mạnh mẽ nhất.
Trong lòng Hứa An biết, con rồng ba đầu của mình có khiếm khuyết, phải hiểm hiểm mới vượt qua tiêu chuẩn đánh giá cấp S, có chút miễn cưỡng dùng hơi thở của rồng.
 Sau trận chiến này, chỉ sợ sẽ phải nghỉ ngơi nửa tháng mới có thể khôi phục được.
Chẳng qua, chỉ cần có thể thắng, tất cả đều là đáng giá.
Ông ta đang nghĩ như vậy, chỉ thấy Đường Hiên không chút do dự xoay người: “Hội trưởng Vân Lan, xin hãy trợ giúp!"
Máu huyết Hứa An, trước mắt đen kịt.
Đánh không lại liền gọi viện binh, vô liêm sỉ!
Thế nhưng Đường Hiên là ai cơ chứ? Cho tới bây giờ anh luôn chơi quần ẩu, thợ săn hệ vong linh triệu hồi sao có thể đấu một mình.
Đối với anh mà nói, kéo bè kéo lũ đánh nhau là chuyện thường.
Chỉ cần có thể thắng, thủ đoạn gì cũng không quan trọng.
Vân Lan đã sớm chuẩn bị tốt cuộn giấy, thấy thế quyết đoán xé ra.
"Siêu trọng lực." Trên người con rồng ba đầu phảng phất như có một ngọn núi nhỏ đè nặng, lập tức nửa bước cũng khó dời đi.
" Năng lượng bùng nổ.” Con rồng ba đầu kêu rên một tiếng, thống khổ ngã xuống đất, ngọn lửa trong miệng biến mất hết sạch.
 “Kỹ thuật nổ khí.” Không khí chung quanh con rồng ba đầu liên tục nổ tung, nổ nát vảy rồng, khắp toàn thân không còn chỗ nào thịt còn lành lặn.
Hứa An ngơ ngác nhìn Vân Lan, trong con ngươi tràn đầy không dám tin.

Nếu như nói vừa nãy cô nhân lúc Diệp Thao chưa sẵn sàng đánh lén cướp tiên cơ, đánh cho anh ta bị trọng thương thì bây giờ chính là đường đường chính chính, dùng thực lực thắng lợi.
Trong phút chốc, con rồng ba đầu từ trạng thái hoàn hảo cơ bản biến thành bị thương nặng, đây là chuyện một thợ săn hệ phụ trợ có thể làm được sao? Coi như có là thợ săn hệ công kích cấp S cũng không có cách nào dễ dàng làm được như vậy!
Thế nhưng, của đủ vật liệu, nắm giữ nhiều phương pháp phối chế các loại thuốc, có dị năng dung hợp chính là ngang ngược không biết lý lẽ như thế đấy.
“Bắt ông ta lại.” Vân Lan hạ lệnh.
"Vâng." Đường Hiên phân phó một bộ phận sinh vật vong linh bao bọc vây quanh Hứa An lại.
Dù là thợ săn hệ triệu hoán thì bản chất vẫn là pháp sư, thể chất gầy yếu, đánh được chỉ có triệu hoán vật.
Triệu hoán vật sinh long hoạt hổ, thợ săn thực lực mạnh mẽ.
Triệu hoán vật mềm oặt ngã xuống, thợ săn liền mất Con rồng ba đầu bị đánh ngã, Hứa An rất nhanh bị bắt.đi năng lực tác chiến.
"Hội trưởng Vân Lan.” Đường Hiên tha thiết mong chờ tới gần : "Cô coi con rồng ba đầu này xem, vừa lớn lại xinh đẹp. Vảy rồng cứng cỏi, xương lại cứng rắn, vừa thấy chính là vật liệu triệu hồi tuyệt vời!"
“Mày dám!” Hứa An tức đến hộc máu.
Sinh vật vong linh chỉ cần là xương liền có thể triệu hồi, dị năng của ông ta lại cần bồi dưỡng thuần phục ma vật, còn phải ký kết khế ước mới có thể tùy ý điều động.
Nếu con rồng ba đầu bị giết, ông ta không còn triệu hoán vật, cũng giống như mất đi tất cả năng lực.
"Vì sao không dám?" Đường Hiên hưng phấn xoa tay tay: “Chiến đấu thắng lợi, thu chiến lợi phẩm không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Cũng vì con rồng ba đầu này do Vân Lan đánh bại nên anh mới nhịn xuống, ngồi đợi hội trưởng Vân Lan lên tiếng.
Nếu như là anh đánh bại, bây giờ nào còn con rồng nào ở đây chứ, trực tiếp hoá thành xương luôn rồi.
Hứa An đã tức đến nói không nên lời.
“Xem ra anh rất xem trọng nó, sau khi chuyện này xong con rồng ba đầu kia thưởng cho anh.” Vân Lan nhận lời.
Vẻ mặt Đường Hiên mừng húm, cười đồng ý nói: "Cảm ơn hội trưởng."
Tống Nghị vây xem toàn bộ hành trình, đáy lòng đột nhiên bay lên một chút hiểu ra —— Trong nhà không có xương, lại không có năng lực săn rồng để mua vui cho Đường Hiên, cả đời này anh đừng mơ đào được người.