Edit: Nukaly
Trường trung học số 1.
Một nữ sinh ngồi xổm ở một góc run lẩy bẩy.
Cô gái dùng sức ôm đầu, một đôi tai mèo lại kiên cường bướng bỉnh dựng lên. Phía sau, một

cái đuôi mèo lúc ẩn lúc hiện, như là đang quét rác.
Không thể để lộ ra lỗ tai và đuôi trước mặt mọi người!
Sẽ bị mọi người chán ghét!
Thư Đồng dùng sức nhấn xuống, thế nhưng dù làm như thế nào cũng không thể đem những chỗ đã hóa thú rụt về lại. Sau một hồi lâu, cô gái đã cuống đến phát khóc: "Vì sao không được? Làm sao bây giờ?"

Bên cạnh bất thình lình vang lên một giọng nói: “Cậu mới vừa thức tỉnh dị năng, không thể nào khống chế linh hoạt được đâu, đương nhiên không thể thu lại được.”
Thư Đồng ôm đầu, rất sợ bị người khác thấy.
"Không cần che.” Người đến giọng điệu của hờ hững: “Tớ là thợ săn, đối với tai và đuôi mèo của cậu không có ý kiến."
Thư Đồng rụt rè ngẩng đầu lên, vừa thấy liền ngây ngẩn cả người: “Cậu… Cậu là Từ Văn Nhã?"
"Ừ." Người đến dứt khoát thừa nhận.
Thư Đồng lập tức không biết nói cái gì cho phải.
Ở trong trường học của bọn họ, đã từng đã xảy ra chuyện tồi tệ thợ săn ức hiếp người bình thường. Kể từ đó, thợ săn đều sẽ bị quần thể người bình thường bài xích, chỉ có thể lẻ loi một mình một người.
Cho nên, có một vài thợ săn vì để không bị xa lánh sẽ tự xưng mình là người bình thường, không thức tỉnh, giả bộ bản thân mình là người bình thường, lẫn ở trong đám người.
 
Cũng có chút không che lấp được, chỉ có thể tách ra khỏi mọi người, một mình hành động —— Ví dụ như cô.
Từ Văn Nhã thì lại không giống,

Trước mặt mọi người cô ấy tuyên bố bản thân mình đã thức tỉnh dị năng cấp B, lại thoải mái cất bước dưới ánh mặt trời, còn có hai người bạn cũng là thợ săn.
Cách đây không lâu trong trường học xuất hiện cánh cửa tới thế giới khác, cô ấy và Tiếu Văn đã đi vào cứu người. Từ đó về sau, kể cả người bình thường cũng có thái độ thân mật ôn hòa hơn với bọn họ.
Cũng đều là người thức tỉnh dị năng, Từ Văn Nhã lại có cuộc sống hoàn toàn khác.
Thư Đồng cực kỳ hâm mộ, lại không biết mình nên làm gì.

 Lỗ tai và đuôi đều không nghe sai khiến, bất thình lình lộ ra, khiến cho cô gặp không ít phiền toái.
“Tớ biết cậu có dị năng hóa thú, thường xuyên không khống chế được chính mình." Từ Văn Nhã vừa nói vừa đưa một ống thuốc tới: ” Đây là thuốc tỉnh táo mà công hội Vĩnh Hằng mới chế ra, nghe nói có thể trợ giúp thợ săn hóa thú có thể sử dụng dị năng dễ hơn.”
“Cậu uống thử xem, nói không chừng có thể biến mất đấy.”
"Cảm ơn cậu." Thư Đồng không do dự một chút nào, nhanh chóng nhận thuốc rồi uống vào.
Sau một chốc, tai mèo biến mất, đuôi mèo cũng không còn, rốt cục cô gái cũng khôi phục về dáng vẻ bình thường.
Thư Đồng vừa mừng vừa sợ : “Thuốc này dùng tốt quá! Bán ở đâu vậy? Tớ muốn mua một chút về tích trữ."
Từ Văn Nhã cười nói: “Công hội Vĩnh Hằng có bán đấy. Sau khi tan học vừa khéo tớ cần tới đó một chuyến, đến lúc đó cậu có thể đi cùng.”
Thư Đồng vội vã đáp lại: “Vậy chốt thế nhé.”
Đôi mắt của cô gái sáng long lanh, trên mặt tràn đầy vui vẻ khó mà diễn tả bằng lời.
Những người khác sẽ không hiểu được tâm trạng của cô giờ phút này .
Sau khi dị năng thức tỉnh, cô cũng không cảm thấy tố chất thân thể tăng cường là chuyện khiến cho người ta vui vẻ cỡ nào, trái lại còn khiến cho cuộc sống của cô gặp phải rất nhiều phiền toái.
Nếu như có thể, cô chỉ muốn làm một người bình thường.
**
[ Tôi là một thợ săn cấp A, nguyên hình hóa thú của tôi là một con báo. Sau khi vào phó bản đánh một lúc tôi sẽ bị mất khống chế, tập kích đồng đội. Vì để tránh gây ngộ thương, tôi không thể không áp chế thực lực, chỉ hóa thú một phần thân thể để tác chiến
Sau đó, là một thợ săn cấp A, tôi chỉ có thể phát huy ra thực lực của cấp B, tiền lương cũng thấp hơn bình quân trình độ của nghề này, phúc lợi còn kém hơn cả thợ săn cấp B! Hơn nữa còn bị các thành viên của công hội ghét bỏ, nói cái gì mà như một quả bom hẹn giờ… Tôi vô cùng cám ơn công hội Vĩnh Hằng đã công khai bán ra thuốc tỉnh táo. Cuối cùng tôi cũng có thể duy trì lý trí, phát huy ra toàn bộ thực lực. ]
 [ Nếu không phải có thợ săn Hàn Nhất Bình chủ động nhắc tới, tôi cũng không biết thợ săn hóa thú lại nguy hiểm như vậy. Thật là đáng sợ! Lỡ như có một ngày có người không kiểm soát được thì sao? ]

[ Nguyên hình là mãnh thú mới có khả năng mất khống chế. Tui cũng có dị năng hóa thú đây, nguyên hình là chó săn dẫn đường, thần trí lúc nào cũng tỉnh táo, cái nồi này tui không cõng! ]
[ Công hội thợ săn đã yêu cầu các thợ săn hóa thú tới công hội đăng ký để sát sao quản lí hơn rồi, không cần phải lo lắng quá đâu. ]
[ Mỗi ngày tui đều muốn hỏi, hôm nay công hội Vĩnh Hằng đã lên cấp cấp B chưa zậy? ]
[ Chưa đâu, công hội nhà người ta yêu cấp C yêu đến thâm trầm, chậm chạp không thèm đăng kí thăng cấp. ]
 
[ Bạn bên trên tin tức cũ rồi nha, sáng sớm hôm nay hội trưởng Vân Lan đã đệ trình văn bản đăng kí rồi. Chờ đến khi công hội thợ săn xét duyệt xong, phê chuẩn rồi hẳn công hội Vĩnh Hằng sẽ có thể thành công lên cấp. ]
**
Đông đi xuân tới, tháng ba đã tới.
Vân Lan nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra sau này, không nhịn được hỏi: “Trước mắt công hội của chúng ta có bao nhiêu thành viên vào ở ký túc xá của nhân viên?"
Ellen: "Không đến một phần mười tổng số người."
"Đây không phải là dấu hiệu tốt." Vân Lan nhíu mày: “Hai năm nữa tình thế sẽ rất rối loạn, nguy cơ tứ phía. Sống ở nơi không có trận phòng ngự bảo vệ rất nguy hiểm."
Thế nhưng cô phải nói với các thành viên của công hội như thế nào bây giờ?
Cũng không thể nói với mọi người cô có giấc mơ báo trước tương lai được.