Trời chuẩn bị tối thì Bạch Noãn đã giao lại cửa tiệm cho tiểu Hoa, nàng định về nhà chuẩn bị một chút sau đó mới đến điểm tâm Vãn Lai.

Đi được một đoạn thì người nọ xuất hiện, xem điệu bộ kiên nhẫn đó hẳn là đứng chờ rất lâu.

Nhã nhặn lịch thiệp mang lại cảm giác ân cần khác hoàn toàn với Lục Giản lạnh lùng khó gần.

Hạ Văn nhìn nàng điềm đạm như mọi khi nhưng trong mắt có tia ưu phiền.

"Cảm ơn Hạ công tử đã tặng nhiều đồ quý như vậy cho ta nhưng ta chỉ nhận lòng tốt của huynh, ngày mai ta sẽ để tiểu Hoa mang đến phủ trả"

Một chút đồ cỏn con đó không đáng để chàng ta quan tâm.

"Muội có thể đừng đi được không?"

Ý này là sao?

Nàng không hiểu

"Ta mong hôm nay nàng có thể đến chỗ ta trải qua sinh thần hay không?"

"Thật xin lỗi, ta đã có hẹn"

Bởi vì biết cho nên mới không mong nàng đi

Nét mặt Hạ Văn không chỉ có thất vọng buồn bã mà còn có nuối tiếc, vì cớ gì năm lần bảy lượt đến trước nhưng không bằng người kia.

Hiện tại hay quá khứ đều không có năng lực giữ nàng lại.

#

Vô Chức đã nhờ đồ đệ của mình đi kiếm tin, cuối cùng cũng biết có điều đặc biệt rằng điểm tâm nổi tiếng nhất vùng này hôm nay được bao trọn.

Tin rằng là thiếu niên nọ hôm nay dùng bữa tối ở đó cho nên hai người quyết định đi thám thính, đêm nay là đêm quan trọng ở Tu La cũng được cấp báo chuẩn bị kiệu.

Nghe trong ngữ trận truyền tin đến thì y trong lòng đầy nghi vấn, trước tiên đánh ngất Triết Vĩnh đi bởi vì thảm sát kéo đến một người phàm máu thịt không thể chống đỡ nổi.

Lục Giản lại điềm nhiên thưởng thức rượu hoa hồng ủ, xem ra cũng không thua phường quỷ làm ra.

Chuôi kiếm của hắn đã rung vài cái

Ý nói xung quanh chỗ này đều có kẻ địch

Dù gì chuyện Bạch Noãn giả kia đã bại lộ tin là không ít kẻ biết.

Cửa nhẹ đẩy ra, nữ nhi tuổi trăng tròn lả lướt kiều diễm xuất hiện trong tầm mắt.

Không biết là người đẹp vì lụa hay lụa đẹp vì người

Với vấn đề này Lục Giản chọn vế hai.

"Lại đây"

Giọng nói thiếu niên lại trầm thấp có ma lực khiến nữ tử cuồng si.

Bạch Noãn đi đến ngồi bên cạnh hắn dáng vẻ ngoan ngoãn và vui mừng khôn xiết, rốt cuộc bao nhiêu năm qua cũng có thể cùng hắn gặp lại.

"Bánh quế hoa mà muội thích"

Chiếc đĩa nhỏ đẩy đến bên cạnh

Nàng cười

"Huynh vẫn còn nhớ ta thích bánh này sao?"

Đương nhiên không quên được

Bởi vì nàng ấy cũng thích

Vô Chức ở trên nóc nhà quan sát tình hình bên trong cũng không thấy điểm khác thường, nhìn cử chỉ thân thiết của hai người nhưng không quá phép tắc.

Còn đang chờ Diêm Đế xuất hiện mà chẳng thấy đâu, chẳng lẽ thật sự không định đón tân nương tử.

Vụt một cái thì Vũ Kỳ đã ở ngay bên cạnh

"Ngươi..."

"Suỵt" tay của người nọ đã bịt miệng y

Đợi y không còn vẻ giật mình thì mới buông tay, Vô Chức cầm tay Vũ Kỳ bay sang phía nóc nhà bên kia tránh gây ồn.

Thật ra từ đầu y nấp ở đây thì người bên trong đều biết cả.

"Sao ngươi lại ở đây?"

"Còn không phải vì muốn giúp ngươi một tay à"

Vẻ mặt y liền bất đắc dĩ thì Vũ Kỳ mới ngớ ra

"Lẽ nào...ngươi nghĩ ta đến đây giành công lao"

"Còn không phải?"

"Ta....đúng là làm ơn mắc oán"

Thật ra Vũ Kỳ đến cũng là vì rảnh rỗi phát chán cứ ở Tu La đợi cũng không phải cách cho nên liền tìm đến đây.

Vô Chức lại muốn thành công giúp Diêm Đế mang tân nương tử về, hắn thấy y có công tất sẽ xoá tội cũ không cấm túc y, để y có thể thoải mái mà quay về.

Hai người tranh luận một hồi thì quay lại chỗ cũ nào ngờ trong phòng trống trơn không có ai.