Lục Lẫm tắm xong đi ra ngoài, cạo sạch râu, tỉ mỉ chọn cho mình một bộ quần áo.

Xuất thân từ trường cảnh sát, anh đặt nhiều tinh lực và tâm tư vào việc huấn luyện, hiếm khi chăm chút cho bản thân.

Trong nhà anh là con trai cả, sau khi bố mẹ ly hôn, anh sống với người bố làm cảnh sát hình sự, hai người đàn ông ở cùng một chỗ, trong nhà không có phụ nữ, cuộc sống càng thêm qua loa cẩu thả.

Vào đại học chỉ qua lại với bạn gái là Khương Nghiên, tiểu thư lá ngọc cành vàng, lần đầu tiên cô dẫn anh ra mắt bạn bè, mặc một bộ vô cùng già dặn cứng nhắc, trong vòng luẩn quẩn thiếu gia tiểu thư, mọi người như thành tinh, trên mặt thì khách khí, ánh mắt lại dán lên người của anh không rời, không biết sau lưng đã bới móc anh từ đầu đến chân như thế nào.

Sau lần bị kích thích đó, Lục Lẫm bắt đầu học cách chăm sóc bản thân. Khương Nghiên cũng thích sắm đồ cho anh, dẫn anh đi dạo phố, mua quần áo, cà vạt, thắt lưng, đồng hồ... Mỗi một kiểu dáng, đều muốn tỉ mỉ chọn lựa.

Trong thời gian đó Lục Lẫm rất đẹp trai, tia sáng tỏa ra bốn phía, đi trên đường già trẻ đều ăn sạch, nếu là phụ nữ sẽ không cưỡng lại được quay đầu nhìn anh vài lần.

Tình trạng làm một người đàn ông tinh tế không duy trì được bao lâu, sau khi Lục Lẫm tốt nghiệp vào đội cảnh sát, anh không theo hy vọng của người mẹ cường thế, từ kinh doanh đến chính trị, trở thành một nhân vật vừa có thân phận vừa có địa vị.

Anh đã tự mình đưa ra lựa chọn.

Đi lên một con đường hoàn toàn khác.

Vết đau liếm máu, bảo vệ quốc gia.

Máy sấy vù vù thổi khô tóc, để tiện xử lý, anh cắt đầu cua, ban đầu còn cảm thấy rất có mùi vị đàn ông, hôm nay cũng không biết làm sao, bỗng nhiên nhìn không thuận mắt, giống hệt quả dưa.

Anh cân nhắc, có nên nuôi tóc lâu hơn một chút không, trước khi ra ngoài có thể vuốt keo, trong đội cảnh sát có mấy thực tập sinh mới tốt nghiệp, đầu tóc đều rất phong cách, anh lại không già, có thể học một ít trào lưu của người trẻ tuổi bây giờ.

Chăm chút cho đầu tóc xong, anh đổi đi đổi lại mấy bộ quần áo, đều không vừa ý. Chợt nhớ ra, quần áo trong tủ, đã rất lâu không thay mới, thắt lưng dùng để phối đồ, cũng là kiểu dáng cũ của mấy năm trước.

Sau khi người phụ nữ chết tiệt kia đi, ở phương diện quần áo và phụ kiện đi kèm, anh hoàn toàn đánh mất hứng thú, lười chăm sóc chính mình; bây giờ cô gọn gàng đẹp đẽ trở về, so với hồi mới ra trường cũng không thay đổi nhiều, Lục Lẫm lại sắp bước vào tuổi trung niên, từ anh Lục Lục biến thành chú Lục Lục, anh bắt đầu có cảm giác nóng vội.

Trong hộc tủ có một lọ nước hoa đã bốc hơi gần hết.

Anh mở nắp lọ hít thử, còn có chút mùi.

Xịt hay không xịt?

Xịt nhỉ.

Trông anh như một con vẹt sặc sỡ, tự mình tỉ mỉ cắt tỉa lông.

Đứng trước gương, đánh giá chính mình.

Có đẹp trai hay không?

Đẹp trai.

Tự anh trả lời: nhất định rất đẹp trai.

Chuẩn bị xong, tâm tình khoan khoái, Lục Lẫm cầm điện thoại lên, suy nghĩ có nên gửi lại cho Khương Nghiên một tin nhắn hay không, từ chối như đinh chém sắt và nghiêm túc phê bình cô, nhưng không ngờ lại nhận được điện thoại của mẹ.

"Con trai, con còn đang lề mề cái gì? Có biết Y Y nhà người ta đã chờ con rất lâu rồi không?"

"Dạ?"

Cái gì mà một một hai hai (1).

"Không phải cách đây mấy hôm mẹ có nói với con, hôm nay đi gặp một cô gái, sao con lại không nhớ?"

Lục Lẫm cau mày suy nghĩ rất lâu, vẫn không nhớ ra mình đồng ý với mẹ lúc nào.

"Mẹ, mẹ phải thường xuyên nhắc con chứ." Anh đưa ra kết luận này.

Mẹ thường xuyên thân thiết với anh, nhưng việc lần này trước đó không nói, gần đến giờ, người ta cũng đã trang điểm mặc quần áo chờ trong phòng ăn rồi, mới mở miệng.

Người ta cũng đã đến, mình không đi, không phải là người.

Mẹ còn giả vờ với anh: "Mẹ giải thích cho con một chút, thứ sáu tuần này, mẹ gặp một cô gái, đang chờ đi làm ở bên ngoài, cô ấy rất lễ phép, mẹ rất thích."

Lục Lẫm không muốn: "Mẹ thích, mẹ tự đi gặp đi."

"Lục Lẫm, con nói cái gì vậy?"

"Con không có hứng thú."

Lục Lẫm nói xong liền muốn cúp điện thoại, nhưng mẹ lại nói: "Gặp một lát, không thích thì thôi, có bắt con phải nói chuyện yêu đương đâu."

"Con không thích."

"Chưa từng thấy làm sao con biết."

"Con chắc chắn biết."

Chắc chắn biết, không thích.

Anh từ chối như đinh chém sắt.

"Y Y đã chờ con trong nhà hàng rồi, con không đến cô ấy vẫn sẽ chờ..., mẹ con có thể thẳng lưng đứng trước mặt dì Trương dì Lý dì Vương không, cần phải xem con có chịu cho mẹ mặt mũi hay không."

"......"

Lục Lẫm cúp điện thoại, có chút bực mình.

Mẹ kiếp, sáng sớm đã bận việc, mặc quần áo trắng thôi.

----------

"Tôi có một con nai nhỏ cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng cưỡi, cho đến một ngày tâm huyết dâng trào cưỡi lên đi chợ."

"Mẹ, không phải là con nai nhỏ, là con lừa nhỏ."

Quảng trường buôn bán sầm uất, người đến người đi, ngựa xe như nước.

Trên bàn gỗ nhỏ màu đen ngoài quán cà phê Starbucks, Mễ Nặc ăn bánh ngọt đầy miệng, bé thành thật sửa đúng lời ca mà Khương Nghiên ngâm sai.

Đường Tầm nhéo chiếc mũi nhỏ của Mễ Nặc: "Mẹ của con ấy, chỉ thích cưỡi con nai nhỏ."

"Ồ?"

Đường Tầm cười bí hiểm: "Con nai nhỏ, cơ thể tốt, có thể chở mẹ của con, chạy khắp nơi."

"Con lừa nhỏ da lông ngắn cũng tốt mà."

Khương Nghiên bưng chén cà phê, nói với Mễ Nặc: "Con đừng cùng người già mà không đứng đắn như dì Đường Tầm học xấu."

Năng lực thích ứng của trẻ nhỏ rất mạnh, nhất là Mễ Nặc, trải qua rối loạn và bất an, một bé trai có thể kiên cường sống sót trên chiến trường hoang tàn đổ nát, tất nhiên cũng có thể thích ứng rất nhanh với hoàn cảnh lạ lẫm.

Bây giờ Mễ Nặc đã không xấu hổ như lúc mới đến, cũng sẽ nói chuyện với người khác, thỉnh thoảng sẽ làm nũng, tính tình thật thà, ngoan ngoãn và ham vui của trẻ nhỏ đã trở lại trên người bé một lần nữa.

Nhưng so với những đứa trẻ khác, bé càng thêm hiểu chuyện, đoán được ý người, cũng thăm dò ý tứ qua lời nói, suy nghĩ không phải ở mức thông minh bình thường, Khương Nghiên thật sự sợ Đường Tầm sẽ dạy hư bé.

"Nghiên Nhi, chúng ta đưa con trai ngoan đi mua quần áo được không?"

Nhưng mãi không đợi được trả lời, Đường Tầm ngẩng đầu, Khương Nghiên đang nhìn chằm chằm vào một nhà hàng cách đó không xa, mi tâm cau lại.

Đối diện trước mặt có một nhà hàng Tây ngoài trời cách khoảng mười mét, dưới tán ô lớn, ánh nắng thấp thoáng.

Lục Lẫm cùng một người phụ nữ, ngồi đối mặt với nhau.

Người phụ nữ kia mặc một cái váy màu kẹo, tóc uốn xoăn, rủ trên bờ vai, từ tốn ăn miếng thịt bò trong đĩa, nhưng ánh mắt nhưng luôn dán lên người Lục Lẫm.

Hôm nay trang phục Lục Lẫm mặc đã phong cách hơn nhiều, so với bất kì lần gặp nào sau khi Khương Nghiên trở về, đều tinh tế hơn.

Đường Tầm thấy Khương Nghiên biến sắc, vội vàng nói: "Nhìn con nai nhỏ trải khăn giúp người ta, theo kinh nghiệm của tớ, chuyện lễ phép như vậy, đàn ông chỉ biết làm một lần, đó chính là lần đầu tiên gặp mặt."

Ánh mắt Khương Nghiên lạnh lẽo, trước đây lần đầu tiên Lục Lẫm hẹn hò với cô, cũng không thấy ân cần như vậy, trò chuyện vui vẻ.

Năm đó Lục Lẫm luôn trưng vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn, lạnh lùng chớ đến gần, hẹn hò cũng có thể hẹn ra một hội nghị trầm lặng ngột ngạt.

Nhiều năm không thấy, tiến bộ nhỉ!

Mà người phụ nữ đối diện với anh cười thận trọng, trong miệng liên tục nói gì đó, Lục Lẫm gật đầu đáp lại.

Lúc cô ấy nói chuyện, anh có đưa mắt nhìn ánh mắt của cô ấy, nhưng sau khi nói xong, sẽ lập tức dời đi.

Không mạo phạm, rất có phong độ đàn ông.

"Cô ta rất phù hợp với trẻ con đấy."

Đường Tầm mở miệng phê bình, không để ý, Khương Nghiên đã đi đến nhà hàng ngoài trời đối diện.

Mễ Nặc thấy mẹ rời đi, muốn đuổi theo, lại bị Đường Tầm kéo về.

"Bảo bối, con đừng đi tham gia náo nhiệt, xem mẹ con làm thế nào đoạt lại nai nhỏ bố về."

Nhà hàng ngoài trời, Khương Nghiên thong thả đi đến, dừng lại trước bàn cạnh bàn Lục Lẫm chưa đến một mét rưỡi.

Một làn gió thổi đến thơm ngào ngạt.

Khóe mắt Lục Lẫm chú ý đến cô, sắc mặt cũng không thay đổi, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.

Tay đưa lên cổ, chỉnh lại cà vạt cho ngay ngắn.

Hôm nay Khương Nghiên khoác một chiếc áo hiệu mom Jeans, eo mặc một cái quần jean rộng rãi, vừa thoải mái vừa tùy ý, tóc dài búi lên, hơi xộc xệch sau đầu, từng sợi tóc đen li ti như thác nước rủ xuống.

Cô ưu nhã thong dong ngồi xuống, túi xách tùy ý ném lên bàn, lúc ngồi xuống, thoáng nhìn đến chỗ Lục Lẫm.

Một cái thoáng nhìn này, ý vị có chút sâu nặng.

Lông mày nhíu một cái, tủi thân đến mức có thể véo ra nước.

Dĩa trong tay Lục Lẫm, cầm lên, lại đặt xuống. Anh định rút khăn giấy ra lau miệng, không ăn nữa, ưu nhã lễ độ.

Không khỏi có một chút cẩn thận giả tạo.

Hết chương 9

(1): Tên Y Y phát âm là yīyī đồng âm với số đếm một.